[.......]
Mùa hạ năm ấy Diệp Tử như chú ve sầu mà bắt đầu lột xác, từ một cậu bé ưu phiền ảm đạm trở nên vui tươi cởi mở hơn, khi đối diện với Trịnh Hoằng cũng không còn rụt rè nữa.
Ban ngày thì cậu làm việc ngoài vườn, tầm trưa đến chiều phụ giúp việc nhà cho bác Hương, tối lại thì học bài.
Nói phụ giúp việc là thế nhưng nhà cửa cũng chỉ có cậu và anh nên cũng không có việc gì nhiều, mỗi lần cậu làm xong một việc dù chỉ nhỏ tí ti như hút bụi chẳng hạn là lại đều được bác Hương cho ăn gì đó, muốn từ chối cũng không được vì bác bảo đây là lệnh của Trịnh Hoằng nên cậu cũng ngoan ngoãn làm theo.
Cứ thế một tháng hè trôi qua thần sắc cậu tốt lên trông thấy, da dẻ không còn xanh xao nữa, người cũng bắt đầu lên cân mà hai má phính rõ ra trông thấy.
Tuy được đối xử tốt là như thế nhưng trong lòng Diệp Tử vẫn luôn dặn mình từng chút một mà không quá phận, làm việc gì cũng xin phép Trịnh Hoằng trước, ngày nào cũng học tập rất chăm vì cậu muốn không làm chú thất vọng và muốn mai này chắc chắn sẽ báo đáp chú.
Còn về phía Trịnh Hoằng thì vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Diệp Tử dù là không nói chuyện với cậu là bao, anh còn thuê cả gia sư kèm riêng cho cậu, nghe người dạy bảo Diệp Tử có năng lực, học rất nhanh cũng làm cho anh vui phần nào.
Phải nói rằng anh chăm sóc cho cậu như thể em trai của mình vậy, có thể là con trai cũng nên.
Sau khi kì nghỉ kết thúc, Trịnh Hoằng cũng không có ý định cho cậu tiếp tục đi học ở ngôi trường cũ vì sợ làm cậu nhớ về những điều đã qua nên muốn cho cậu học trường khác, nhưng anh cũng sợ cậu không đồng ý nên hỏi ý kiến cậu xem sao, Diệp Tử cũng gật đầu đồng ý, anh sắp xếp như thế nào cậu cũng sẽ thuận theo.
Mùa của tiếng ve râm ran đã kết thúc, cuộc hành trình của Diệp Tử bắt đầu từ một ngôi trường mới.
Những tưởng năm cuối cuộc đời học sinh sẽ rất khó hoà nhập nhưng may thay cậu được vào một lớp rất hoà đồng với nhau vì thế cậu có thêm nhiều người bạn mới.
Vào những ngày đầu tiền vào học, Diệp Tử vẫn còn bở ngỡ nhưng nhờ bạn bè giúp đỡ nên thích ứng cũng rất nhanh.
Sau mỗi chiều tan học về cũng đều được Trịnh Hoằng đón, mọi người thấy thế cũng lấy làm trầm trồ mà trêu ghẹo cậu là:" Cậu ấm ".
Trên đường về nhà, anh luôn hỏi han cậu về việc học như thế nào, cậu cảm thấy ra sao, có gặp khó khăn gì không, Diệp Tử ngoan ngoãn trả lời hết tất cả những câu hỏi của anh, tuy biểu cảm khuôn mặt của Trịnh Hoằng có hơi lạnh lùng khó gần nhưng những cử chỉ hành động quan tâm chăm lo cho cậu từng tí của anh làm Diệp Tử cảm thấy rất ấm áp, rất biết ơn.
Đôi ngày lịch kiểm tra dày đặc, Diệp Tử chỉ biết ru rú trong phòng để ôn bài mà quên cả đất trời mà ngủ quên luôn trên bàn khi nào không hay thì Trịnh Hoằng cũng đều dìu giúp câu lên giường dù bận hay về muộn đến cỡ nào đi nữa, anh cũng không quên dạy cho Diệp Tử cách phân bổ thời gian thế nào cho hợp lí để cân đối giữa học và nghỉ