EDIT: CHANHH
CHƯƠNG 17: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG
Thì ra là thế, Tề Tư Nguyên cảm thấy an tâm hơn đôi chút, cũng không né tránh nữa. Được Tiếu Mạc Hàng nắm tay dẫn đi , cậu dễ dàng từng bước đi xuống.
Tề Tư Nguyên hiển nhiên không có nghi ngờ Phương Chi Du, thuận tay trả lại điện thoại cho hắn, trầm ngâm nói:
"Là như vậy sao?"
Phương Chi Du thấy Tề Tư Nguyên thần sắc như bừng tỉnh, vừa định mở miệng hỏi "Chuyện gì vậy?" thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh gì đó.
Ba người lúc này hết sức cảnh giác, cơ hồ lập tức nhận ra được nhưng vẫn đồng thời nghe ngóng.
Sau khi lắng nghe cẩn thận, họ nhận ra rằng thay vì nghe thấy âm thanh, họ cảm thấy một sự chấn động nhẹ, sự chấn động này khiến người ta có ảo giác rất nhỏ về tiếng vang.
Ba người nhanh chóng phản ứng, lập tức dựa vào tường lần nữa bảo trì im lặng.
Thực mau, Tiếu Mạc Hàng hướng hai người làm một động tác chỉ tay xuống đất, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống, áp tai xuống sàn.
"Có thứ gì sập." Tiếu Mạc Hàng đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng, nhẹ giọng nói.
Chờ một lúc sau mới có thanh âm truyền đến, thanh âm có chút lộn xộn, thậm chí còn có tiếng nữ nhân la hét chói tai, những thanh âm này càng lúc càng rõ ràng.
Âm thanh phát ra từ tầng 2. Tầng 2 là nơi bảy người Yến Nam Thụy lựa chọn. Nói cách khác, có khả năng đã xảy ra chuyện không tốt với đội của Yến Nam Thụy.
Âm thanh hỗn loạn càng lúc càng lớn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng chạy loạn dưới lầu.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"Phương Chi Du thấp giọng hỏi. Nghe được loại động tĩnh này, mặc dù co người trong góc trên lầu vẫn có chút lo lắng.
"Quả nhiên, chế tài giả đã thay đổi. Tân chế tài giả trực tiếp xuất hiện ở tầng hai, nó đã không cần phá cửa mà vào. Tôi không biết có phải vì tầng hai của thư viện là do tân chế tài giả lựa chọn thay đổi địa phương mà tới hay nó có thể tự do xuất hiện ở mọi nơi trong khuôn viên trường mà không cần đến cửa. Nếu là vế sau thì sẽ rất phiền phức." Tề Tư Nguyên nói.
"Chúng ta ra ngoài nhìn xem?" Tiếu Mạc Hàng đề nghị, anh chưa bao giờ có thói quen chờ chết, anh thích nắm quyền chủ động trong tay.
"Đi."Tề Tư Nguyên gật đầu.
Phương Chi Du đương nhiên không có phản đối, ba người chậm rãi đứng lên, cúi người lần lượt rời khỏi phòng đọc sách trên lầu ba.
Họ đi về phía cầu thang đã đi lên trước đó, lúc này ngọn đèn trong hành lang vốn đã được thắp sáng ổn định bỗng nhiên bắt đầu lập loè, lúc sáng lúc tối như ngăn cản tầm nhìn.
Ba người vừa đi tới đầu cầu thang,đã có thể nghe được tiếng gào cùng tiếng chạy vội xuống lầu.
Thanh âm dưới lầu tuy rằng hỗn loạn nhưng lúc này có thể nghe ra, đội Yến Nam Thụy cũng không phải không có quy tắc mà chạy tán loạn, càng như là có tiết tấu mà né tránh cái gì đó. Thỉnh thoảng có giá sách rơi xuống, tựa hồ người dưới lầu lợi dụng đẩy ngã kệ sách trong nháy mắt kia liền chạy trốn.
"Hai người trước mắt cứ ở chỗ này. Tôi đi xuống xem đó là thứ gì, nếu kêu các người chạy, liền chạy mau." Tiếu Mạc Hàng tính toán một mình đi xuống .
Tề Tư Nguyên gật đầu. Trong trường hợp này phải lý trí, không tỏ vẻ ta đây muốn nắm quyền mà nói linh tinh cái gì mà muốn đi cùng. Cậu biết biện pháp mà Tiếu Mạc Hàng nói là cách tốt nhất có thể hạ thấp nguy hiểm cùng tăng manh mối sống sót.
"Anh trông chừng cậu ấy giúp tôi." Tiếu Mạc Hàng trước khi đi vẫn là không yên tâm, đi xuống vài bước lại quay đầu hướng Phương Chi Du dặn dò.
Phương Chi Du lúc này cũng không còn bộ dáng cợt nhả, hắn gật đầu, đối Tiếu Mạc Hàng làm động tác "anh yên tâm", lúc này thoạt nhìn rất đáng tin cậy.
Chỉ là, Tiếu Mạc Hàng mới đi được nửa cầu thang, tiết tấu ban đầu bên dưới dường như đột nhiên bị thứ gì đó phá vỡ, tiếng chạy cùng tiếng thét chói tai hoàn toàn rối tung lên, sau đó anh nghe thấy tiếng đi lên từ cầu thang.
BẢN EDIT NÀY ĐƯỢC ĐĂNG TẠI CHANHHSIUNHUN17.WORDPRESS.COM VÀ truyenwiki1.com: ChanhhSiuNhun17, NẾU CÓ XUẤT HIỆN Ở NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP. XIN CẢM ƠN!
Tiếu Mạc Hàng tức khắc đứng bất động, bày ra tư thế tùy thời có thể rút lui bất cứ lúc nào, liền nhìn thấy một người vội vàng chạy lên lầu. Người này tên Trình Soái, là một trong những người giằng co với Hoàng Tư Văn ở cổng thư viện.
Hắn hướng lên trên chạy vội, Tiếu Mạc Hàng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì đuổi theo hắn từ phía sau. Trình Soái đã đi lên một nửa lầu 3, Tề Tư Nguyên cùng Phương Chi Du trong góc thang lầu cũng nhìn thấy hắn, nhưng đồng dạng không thấy chế tài giả đuổi theo phía sau.
Chính là Trình Soái lại tỏ ra hoảng loạn và lo lắng một cách bất thường, hắn nhìn thấy Tiếu Mạc Hàng như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lao về phía Tiếu Mạc Hàng hét lên:
"Giúp tôi."
Bộ dáng Trình Soái lúc này thật sự có chút dọa người, Tiếu Mạc Hàng theo bản năng lùi lại một bước, không muốn bị Trình Soái nắm lấy.
Không ngờ Trình Soái chưa kịp nhào đến bên cạnh Tiếu Mạc Hàng thì đột nhiên như bị thứ gì đó bắt lấy, thân thể vừa mới nhảy lên không trung đột nhiên lùi về phía sau, rồi "bùm" một cái rơi xuống đất.
Trình Soái phát ra một tiếng đau đớn thảm thiết, do hắn ngã sấp trên mặt đất, hàm răng trực tiếp gãy mất vài cái, miệng đầy máu nhưng dù vậy vẫn đưa tay hướng Tiếu Mạc Hàng:
"Cứu tôi với."
Phản ứng của Tiếu Mạc Hàng khá nhanh, nhìn sơ qua đã biết thứ đuổi theo Trình Soái là vô hình, nên lần này không do dự nhanh chóng nhảy tới nắm lấy tay Trình Soái, không để hắn bị lực lượng vô hình này kéo đi.
Mà Tề Tư Nguyên cùng Phương Chi Du có thể nhìn rõ vì họ đang đứng trên cao. Khi Trình Soái lao về phía Tiếu Mạc Hàng, cái bóng của chính hắn từ đằng sau đột nhiên cuốn khúc lên trói chặt mắt cá chân Trình Soái, ý đồ đem hắn kéo đi.
Lúc này Tề Tư Nguyên cùng Phương Chi Du gần như không hẹn mà cùng hồi hộp nhìn cái bóng dưới chân mình.
"Đến giúp mau." Tiếu Mạc Hàng đột nhiên hô một tiếng, hiển nhiên phát hiện lực lượng lôi kéo Trình Soái rất lớn, một người không gánh nổi.
Tề Tư Nguyên cùng Phương Chi Du liền chạy xuống bắt lấy cánh tay còn lại của Trình Soái đang gắt gao giữ chặt lan can cầu thang.
Ba người kiên trì khoảng mười giây liền thấy cái bóng phía sau Trình Soái càng lúc càng lớn, vẫn luôn từ mắt cá chân dần dần lan tràn tới đùi Trình Soái, cái bóng đã sớm không phải hình người nữa, lúc này phảng phất như một chậu máu đen to lớn tùy thời có thể nuốt chửng Trình Soái bất cứ lúc nào.
Sức mạnh đang kéo Trình Soái ngày càng mạnh, khi cả ba người đã cùng hợp lực nhưng đều cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lúc này Tề Tư Nguyên không tránh khỏi trong lòng có chút sợ hãi, so với đám quái vật có kích thước khổng lồ cùng uy lực ở hai hiệp trước, loại quái vật không rõ hình thể, thực lực này càng thêm đáng sợ.