“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi…” Một giọng phụ nữ dịu dàng, khẽ gọi.
Trên giường là một cô bé, mở to đôi mắt có chút mỏi mệt, khàn giọng kêu lên: “Viện trưởng Lương, anh Thác Dã đến đây sao?”
“Cô bé ngốc, vừa mới mở mắt ra đã nhớ đến anh Thác Dã rồi à?”
“Tuyết Nhi nhớ…rất nhớ anh Thác Dã nha.” Giọng nói của cô bé có chút mất mát.
“Tuyết Nhi ngoan, anh Thác Dã của con sẽ nhanh chóng tới đây thăm con mà.” Ngồi bên giường là một người phụ nữ trung niên mặc trang phục tu sĩ, chính là viện trưởng của ‘cô nhi viện Thịnh Ấu’.
“Nhưng mà, hôm nay là sinh nhật của con.” Cô bé nghếch khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng lên.
“Ha ha, anh Thác Dã của con nhớ rõ mà. Vừa mới sáng sớm cậu ta có gọi điện thoại tới nha, nói rằng hôm nay có một món quà muốn tặng cho Tuyết Nhi đó.”
“Thật không ạ? Có quà thật ạ?” Đôi mắt cô bé ngay lập tức phát sáng lấp lánh. Cô bé đó chính là Giang Tuyết Nhi.
Viện trưởng Lương mỉm cười hiền lành nói: “Đúng rồi, nhưng mà mỗi ngày Tuyết Nhi đều phải ngoan ngoãn uống thuốc, không được theo đám Bối Bối chạy nhảy chơi trò đuổi bắt nữa.”
“Vâng!” Giang Tuyết Nhi hiền thục gật đầu. Cô bé đứng dậy khỏi giường, lôi kéo vạt áo của viện trưởng Lương, “Vậy khi nào thì anh Thác Dã mới đến thăm Tuyết Nhi?” Hôm nay chính là ngày sinh nhật sáu tuổi của cô mà.
Viện trưởng Lương ôm lấy thân mình gầy đét của cô bé. Tuyết Nhi là đứa trẻ có thể chất yếu nhất so với mấy đứa trẻ đồng trang lứa, cho nên được bà đặc biệt nuông chiều.
Vào sáu năm trước, bà vĩnh viễn luôn nhớ mãi, đó là một buổi sáng sớm tuyết rơi đầy trời.
Thời gian đó, tuyết đã rơi liên tục trong nhiều ngày, nhiệt độ không khí giảm xuống đến dưới 0 độ. Trên mặt đất tuyết phủ dày cũng đến vài thước (1 thước = 1/3m). Sáng sớm, bà đang quét tuyết trong sân, chợt nghe một loạt tiếng sột soạt đập cửa, sức lực yếu ớt, nhưng lại rất dồn dập.
Khi bà mở cửa ra, liền nhìn thấy một cậu bé bất chấp mùa đông giá rét tuyết bay đầy trời, gần như là vừa chạy vừa bò, đang quỳ gối trước cửa, dùng hết sức gõ mạnh lên cánh cổng ‘Thịnh Ấu’. Môi của cậu bé đã bị thâm tím cả, ôm một bọc vải dày, thân thể thì không ngừng run rẩy.
“Cậu bé, con xảy ra chuyện gì?” Bà lo lắng hỏi, chú ý tới chiếc bọc trước ngực cậu bỗng nhiên cuộn tròn nhô cao lên một vật.
Khuôn mặt tái nhợt của cậu gần như đã bị đóng băng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, đôi tay run rẩy dâng chiếc bọc nhỏ trong lòng đưa đến trước mặt bà, hơi thở yếu ớt phun ra vài chữ: “Thưa Sơ, làm ơn… thu nhận và giúp đỡ… đứa bé này!”
Đứa bé?
Bà cúi đầu nhìn xuống ‘bọc đồ’ cậu đưa, lại gần nhìn vào, Chúa ơi, quả thật là một đứa trẻ sơ sinh, đang ngủ say ngon lành, nhưng mà, bà chợt lo lắng… Vì thế bà đưa tay thử thăm dò hơi thở của đứa bé—— khuôn mặt của đứa bé đã bị đông lạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, dường như không còn – cảm nhận được hơi thở, gần như dọa bà sợ ngây người!
“Cậu bé, đứa trẻ này…” Bà không dám nói, dù sao sinh mệnh trẻ sơ sinh cũng rất yếu ớt, có lẽ đứa bé này đã không thể chịu đựng được thời tiết quá mức rét lạnh của ngày hôm nay. Bà đã từng nhìn thấy có quá nhiều trẻ mồ côi bị như vậy. Những năm gần đây ở ‘cô nhi viện Thịnh Ấu’ này, bà thường xuyên có thể nhặt được trẻ con bị vứt bỏ ngoài cửa. Không chỉ có những đứa trẻ do cơ thể ốm yếu, không bao lâu thì bị chết yểu, mà ngay đến cả những đứa trẻ bị tàn tật cũng bị cha mẹ chúng nhẫn tâm vứt bỏ. Bà làm sao mà không thương xót đứa bé này đây?
“Không, em ấy không chết!” Cậu bé lắc mạnh