Không phải là Úy Trì Thác Dã muốn Lâm Ngạn đi gọi hết thuộc hạ trong Xích Long bang đến đây chứ?
Thanh Hổ suýt nữa bị ý nghĩ này hù dọa, tiếng cười đột ngột ngừng lại.
Xích Long bang nhân số đông đảo, không thể xem thường. Nếu như lấy thế lực lúc này của Thanh Hổ bang đến đối đầu với Xích Long bang, thì cũng giống như là lấy trứng chọi đá. Vì thế, hắn nói, “Úy Trì lão Đại, tôi sẽ không nhiều lời với cậu nữa! Xích Long bang các người can thiệp vào chuyện của Thanh Hổ bang, chúng tôi không có lý nào mặc kệ! Làm bị thương mấy anh em của cậu, tôi sẽ chịu tiền thuốc men. Nhưng nếu sau này các người lại can thiệp, đừng trách chúng tôi xuống tay vô tình!”
“Lão Đại! Rõ ràng là người Thanh Hổ bang ở phố thập cẩm bán thuốc, làm rối loạn quy củ!” Một thuộc hạ bị đánh trọng thương của Xích Long bang hét to. Phố thập cẩm vẫn luôn là địa bàn của Xích Long bang, sao có thể để cho Thanh Hổ bang thích đến thì đến?! Huống hồ là đến đây để bán thuốc phiện!
“Hừ! Phố Thập cẩm là nơi công cộng, tất cả mọi người đến đây đều có thể mở cửa buôn bán, không can thiệp chuyện của nhau!” Thanh Hổ hừ lạnh một tiếng, tỏ thái độ khinh thường đối với những người luôn đỏ mắt ngưỡng mộ Xích Long bang hết lần này đến lần khác!
“Ý của Thanh bang chủ, là không để Xích Long bang của tôi vào trong mắt chăng?” Úy Trì Thác Dã mở miệng nói, thanh âm rét lạnh.
Tim Thanh Hổ nảy lên ‘thình thịch’. Kẻ ngốc cũng nghe ra được ý tứ uy hiếp trong lời nói của Úy Trì Thác Dã, hắn có hơi co vòi lại. Dù sao, Úy Trì Thác Dã cũng không phải là loại dễ chọc vào. Nhưng bọn thủ hạ cường tráng của Thanh Hổ ở phía sau đã lại nhanh hơn hắn một bước, kêu gào ầm ĩ bằng thứ chất giọng quái dị: “Con mẹ nó, không để vào mắt thì thế nào!”
“Các ngươi đừng có quá đáng!” Nghiêm Ngự Phong gầm lên giận dữ!
“Quá đáng? ! Ha ha ha! Lũ Xích Long bang các ngươi đều là bọn chuột nhắt nhát gan! Ta thấy phố thập cẩm hẳn là nên để lại cho chúng ta tiếp quản! Ha ha ha ha!” Một gã đàn ông vạm vỡ khác trong đám tay chân của Thanh Hổ cuồng vọng cười nói.
“Con mẹ nó!” Một người trong đám Xích Long bang nhịn không được xông lên trước tung ra một quyền!
“A! Dám đánh ta!” Người của Thanh Hổ bang cũng không chịu kém lập tức đánh trả!
Mắt thấy cuộc chém giết giữa hai bang đảng sắp xảy ra!
Úy Trì Thác Dã đứng ở ngay chính giữa, không nói tiếng nào, trên hiện trường bắt đầu ồn ào, Nghiêm Ngự Phong, Hà Hỏa Hoan đứng hai bên, bảo vệ anh.
Anh giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ chỉ mười một giờ bốn mươi ba phút! Sắp đến không giờ, anh nhíu mày.
Người của hai bang đã xông vào đánh nhau loạn cả lên. Mấy gã đàn ông của Thanh Hổ có chất giọng quái lạ thân thủ cũng không hề yếu kém, đấu tay đôi với người của Xích Long bang vô cùng hung ác tàn nhẫn!
Do anh đánh giá thấp dã tâm của Thanh Hổ? Hay là lần này Hắc Cẩu quyết tâm muốn thôn tính thế lực của anh?!
Còn tiếp tục chém giết như vậy, chỉ sợ có thêm nhiều anh em sẽ bị trọng thương! Anh không thể đợi được nữa!
Úy Trì Thác Dã quét ánh mắt sắt lạnh về phía Thanh Hổ, gã kia đang run rẩy tránh né ở giữa rừng người đang đánh nhau! Tốt lắm! Anh thật muốn xem, Thanh Hổ có thể trốn bao lâu!
Đột nhiên! Một cú đá xoay vung lên! Úy Trì Thác Dã tung ra một cước, đá bay đám hộ vệ trước người Thanh Hổ văng ra phía sau, hung hăng đạp lên người Thanh Hổ!
“A ——” Thanh Hổ tru lên “Con mẹ nó! Úy Trì Thác Dã!” Thanh Hổ chịu đựng đau nhức, hai mắt lập tức đỏ lên, một cú đá tung hết sức. Một gã giơ dao đâm về phía Úy Trì Thác Dã!
Anh nhanh nhẹn tránh thoát lưỡi dao của gã kia. Quanh năm đánh đấm nên thân thủ của anh tất nhiên lợi hại hơn so với những người khác!
Đúng lúc này,