Ký ức đêm bão tuyết lúc ba tuổi.
“Phong ca, Phong ca, Hi Hi đau quá!” Cô bé nói còn chưa rõ tiếng kêu khóc thảm thiết, khiến cho cậu bé đang chạy phía trước đột nhiên quay đầu lại.
“Tiểu Hi làm sao vậy?” Cậu thấy Lăng Vũ Hi ngã chúi đầu vào trong đống tuyết, vội vàng chạy lại kéo cô bé lên.
“Hu hu hu, Phong ca, Hi Hi không muốn chạy nữa đâu, đau quá đau quá!” Trên khuôn mặt bị đông lạnh đến đỏ hồng của cô bé, chảy xuống hai dòng nước mắt, khăn quàng cổ quấn quanh đầu, cũng vì ngã sấp mà bị lệch qua một bên.
“Tiểu Hi, ráng thêm một chút nữa thôi, lần này nhất định có thể chạy thoát! Tin tưởng Phong ca!” Cậu bé đó chính là Phong Ngạo lớn hơn Lăng Vũ Hi bảy tuổi.
“Vâng!” Lăng Vũ Hi vụng về hít hít mũi hai cái, gật gật đầu, rồi vội vàng từ trong đống tuyết đứng dậy.
Phong Ngạo nhìn phía trước tuyết trắng mênh mông không rõ ranh giới, cả hai chạy bao lâu cậu cũng không nhớ, chỉ nhớ sau khi trốn chạy khỏi tòa lâu đài dưới lòng đất, cậu vẫn luôn lôi kéo Tiểu Hi chạy mãi chạy mãi không ngừng, thế nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi mảnh đất hoang kia!
Bỗng nhiên! Phong Ngạo nhạy bén cảm giác thấy bầu không khí nguy hiểm đang tiến lại gần. Cậu túm lấy Lăng Vũ Hi, “Tiểu Hi, chạy mau!”
“Á!” Lăng Vũ Hi vụng về loạng choạng chạy bước nhỏ, theo sau cậu bé, vừa chạy vừa thở hổn hển.
Phù phù phù…
Thịch thịch thịch…
Vừa chạy vừa thở gấp, bé thật sự quá mệt mỏi, dường như chân cũng sắp không phải là của mình .nữa rồi!
Đột nhiên
Lưng cảm thấy đau nhói, Lăng Vũ Hi cảm giác toàn thân trong nháy mắt bị tê liệt, “Phong ca… ca…”
Phong Ngạo lôi kéo tay bé chạy ở phía trước, “Hả? Tiểu Hi?” Cậu cảm thấy cô bé ở phía sau có chuyện bất thường, sao lại không chạy nữa?
Vừa quay đầu nhìn lại, nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đã trở nên xám nghoét! Tiểu Hi cứ như vậy ngã xấp trước mặt cậu!
“Tiểu Hi!” Phong Ngạo hét to một tiếng, phập một cái, bả vai đột nhiên đau đớn, cơn đau này giống như quét qua toàn bộ cơ thể cậu vậy!
Cậu quay đầu nhìn lại, lờ mờ thấy những bóng đen ở phía xa xa !
“Tiểu Hi, xin lỗi em…”
Lại thất bại! Lần thứ sáu trốn chạy thất bại! Cậu dần dần ngã vào trong đống tuyết…
Những người đó, lại một lần nữa đối xử với bọn trẻ như với động vật, dùng súng gây mê cự ly xa, săn bắt bọn trẻ!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Trong phòng giam tối đen lạnh lẽo, hai đứa trẻ toàn thân bị trói chặt, trong phòng giam bốc lên mùi nấm mốc nồng nặc, nhiệt độ không khí lạnh tới cực điểm!
“Tiểu Hi? Tiểu Hi?” Phong Ngạo lo lắng gọi, giãy dụa thân mình, lại phát hiện càng giãy dụa dây thừng càng siết chặt!
“Dạ?” Lăng Vũ Hi suy yếu đáp, “Phong ca, chúng ta lại bị bắt rồi sao?”
“Ừ, xin lỗi em, Tiểu Hi!” Phong Ngạo chán nản nói, “Nhưng em phải tin Phong ca, nhất định có thể dẫn em thoát ra ngoài!”
“Hu hu hu, Phong ca , vì sao mẹ lại không cần em!” Lăng Vũ Hi uất ức lầu bầu nói.
“Đồ ngốc, vẫn còn Phong ca thương em!” Phong Ngạo chịu đựng cơ thể đau đớn, dỗ dành xoa dịu Lăng Vũ Hi.
Mẹ Tiểu Hi bởi vì không chịu nổi sự giày vò của chủ nhân, hai năm trước đã trốn thoát thành công! Cậu không thể nói với Tiểu Hi, mỗi một người ở đây đều là thân bất do kỷ!
Bỗng nhiên, rầm một tiếng!
Cửa sắt phòng giam bị đá bung ra! Đi vào là một người đàn ông vạm vỡ! Người đàn ông này có lẽ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng đầu tóc lại bạc trắng! theo sau ông ta có vài tên vệ sĩ.
Sau đó, những cây đuốc được châm sáng lên, xuyên qua ánh lửa, tràn đầy quỷ dị.
“Phong Ngạo! Hảo tiểu tử! Không muốn sống nữa có phải hay không!” Người đàn ông tóc bạc với đôi mắt ngoan độc hung hăng bắn về phía Phong Ngạo đang bị trói