Ban đêm, ánh trăng như được dát bạc rải xuống mặt đất, Florence về đêm, có một loại mùi thơm đặc biệt tràn ngập khắp không gian, phảng phất như có một tấm lưới mềm mại, góp hết toàn bộ khí tức nồng đầm phát ra từ các kiến trúc cổ điển bọc vào bên trong.
Florence về đêm, cũng tràn ngập hơi thở văn hóa Phục Hưng thần bí thời kỳ trung cổ, di tích văn hóa do La Mã cổ xưa còn để lại, tạo cho thành phố này một nét cương nhu tinh tế.
Đột nhiên, một bóng đen mảnh khảnh xoẹt qua bầu trời đêm, bộ quần áo dạ hành màu đen gần như chìm nghỉm trong bóng đêm, bên thắt lưng có dắt một chiếc túi nhỏ cũng là màu đen. Toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ thấy mỗi một đôi mắt mèo, trong bóng đêm như hai viên pha lê phát sáng lấp lánh.
Quan trọng tại đây có một mùi thơm phiêu đãng, cho nên khi tiếp xúc với quan cảnh nơi này, mọi thứ đều dường như bị phủ thêm một dáng vẻ huyền ảo, màu sắc cũng vô cùng thơ mộng. Hương thơm ẩn dưới lớp lưới mỏng bên trong những khu kiến trúc tuyệt đẹp kia, dường như là để cất giữ bí mật, khiến cho người ta có loại cảm giác mộng mơ.
Thân hình mảnh khảnh nhún người lộn nhào một cái, trong nháy mắt đã trèo lên vách tường của tòa nhà cao tầng, thân thủ dẻo dai ngay đến mặt trăng cũng phải tán thưởng. Một luồng sáng bạc quét về phía thân ảnh kia. Đôi gò bồng đẫy đà căng mọng, dáng người rõ ràng có lồi có lõm, hiển nhiên bóng đen này nhất định là phụ nữ, không, có lẽ là yêu nữ.
“Meooo —— “
Đột nhiên có tiếng mèo kêu khiến bóng đen bị dọa cho sợ hãi thân thể cũng khẽ run lên, tay nắm chặt vách tường thiếu chút nữa buông ra. Mẹ ơi, nơi này cách mặt đất hơn trăm thước. Oái! Té xuống không chết cũng thành người thực vật!
Cô tức giận, ánh mắt lập tức bắn về phía con mèo mun lười biếng trên nóc nhà kia! Nguy hiểm thật, cô nhè nhẹ vỗ ngực, may mắn thì ra là con mèo hoang!
Chú mèo mun có đôi mắt màu lục bích tựa như hai cái bóng đèn huỳnh quang, khinh miệt quét mắt về phía cô, như thể nói: Nửa đêm canh ba làm kẻ trộm, không mệt sao?
Con mèo xấu xí, liên quan gì đến ngươi, về nhà mà ngủ đi! Nửa đêm canh ba còn cản trở việc của cô! Cô trừng mắt nhìn lại!
Trong lòng cô rủa thầm một câu, sau khi bình tĩnh lại, tiếp tục leo lên cửa sổ của tòa nhà!
Giống như một con thằn lằn đứt đuôi, cô gắng sức bám chặt vào vách tường, cẩn thận di chuyển, trong lòng không ngừng nguyền rủa cái tên bạo chúa kia, thật không có lương tâm, khư khư sống chết phái cô tới làm cái việc khổ cực này!
Cô thừa nhận, kỹ thuật của cô hơi yếu một chút, thân thủ cũng có hơi kém, cho nên những việc cu li không yêu cầu kỹ thuật cao thường thường đều đổ xuống đầu cô.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, cô lang thang dưới ánh trăng, y phục dạ hành màu đen ôm sát cơ thể. Bởi vì y phục bó quá chặt, khiến cho cô đổ mồ hôi đầm đìa! Người nào quy định đồ dạ hành thì phải bó chặt lại giống như xác ướp vậy hả? Người phát minh ra bộ y phục dạ hành này, nhất định là người rất sợ lạnh!
Phù phù, mỏi tay quá, má ơi, lực hút trái đất quả thật quá lớn, cô không chỉ làm một con thằn lằn mà xem ra còn phải giảm cân nữa. Dần dần, cuối cùng cô cũng di chuyển đến dưới ô cửa sổ kia. Khung cửa sổ được chạm khắc từ gỗ đàn hương, chính xác là theo phong cách độc đáo của Florence.
Aizz, cô than nhẹ một tiếng, một tay bám thật chắc vào khung cửa sổ, tay kia thì buông ra, móc con dao nhỏ sáng choang từ cái túi nhỏ bên hông.
Nhẹ nhàng, cô tin chắc, cô quả thật đã rất nhẹ rất nhẹ cạy cánh cửa sổ!
Nhưng
Cạch! Cánh cửa sổ này ấy vậy mà đã bị phá trước rồi! Khiến cô không cần phí sức liền mở ra được, thế mà dám