Đêm tối như mực, như thể cả bầu trời đã được tô lên từng lớp từng lờp mực tàu đậm đặc, làm cho ngay cả ánh sao lung linh cũng không còn thấy đâu nữa.
Hòa lẫn vào trong bóng đêm là một bóng đen đang bám vách tường bên ngoài cửa sổ, chậm rãi lần mò.
Lăng Vũ Hi gọn gàng né tránh máy theo dõi, đối với địa hình nơi này cô đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa!
Vâng, đêm nay, cô bắt buộc phải thoát khỏi chiếc lồng xinh đẹp này, không để cho anh ta lại tiếp tục bắt nhốt như chim!
Cô nhất định phải ngăn Phong Ngạo lại trước khi anh ấy đến. Cô không thể để cho Phong Ngạo cũng bị sa bẫy!
Cái tên biến thái chết tiệt kia rõ ràng đã bố trí gia tăng bảo vệ và mai phục, dường như tính toán muốn giăng một mẻ lưới tóm gọn Phong Ngạo.
Cô quyết không để cho anh ta hưởng lợi! Cái gì mà nhân tình của cô, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ có duy nhất một tình nhân, chính là cái tên biến thái chết tiệt kia có được hay không!
A, trong tâm trí hiện lên hình ảnh ngày hôm đó ở cao ốc Empire State gặp phải người phụ nữ xinh đẹp kia, người phụ nữ đó chính là vợ anh ta sao?
Phì phì phì, Lăng Vũ Hi, mày đang nghĩ gì vậy? Mày không phải là người thứ ba, không phải là nhân tình của người ta!
Thiết bị định vị! Ai thèm quan tâm cái thiết bị định vị khỉ gió của anh ta, cùng lắm thì cô sẽ không quay về Kingloy. Anh ta cũng đừng hòng đem thiết bị định vị đó ra để trói buột cô!
Trời đất bao la, cũng sẽ có nơi cô dung thân. Khát vọng duy nhất của cô chính là thoát khỏi anh ta! Cách anh ta thật xa, không để cho anh ta bắt lại lần nữa!
Cô hối hận ngày đó tại sao không dứt khoát bỏ đi cùng Phong Ngạo, tại sao còn do dự, cần gì phải đợi thêm hai ngày, cần gì phải lưu luyến?!
Người mù cũng thấy được, anh ta chỉ xem cô như một thứ công cụ để tiết dục.
Anh ta chỉ cần cô sinh người thừa kế cho anh ta!
Ở trong mắt anh ta, cô cũng chỉ có thế mà thôi!
Chẳng hiểu sao tim lại đau nhói, cô cũng không biết bản thân còn đang mong đợi điều gì. Không thể tiếp tục đánh mất chính mình như vậy nữa, cô chỉ có thể lựa chọn chạy trốn!
Bây giờ, cô có hối hận cũng không kịp.
Lăng Vũ Hi âm thầm cầu nguyện, Phong Ngạo, ngàn vạn lần không thể ngốc nghếch đến mức tự chui đầu vào lưới a!
Khéo léo lách qua những chùm tia cảm biến hồng ngoại, Lăng Vũ Hi vươn mình một cái, nhảy lên bờ tường, lần mò bò…
Cuối cùng, cô nhảy lên một cái, hai chân vững vàng rơi xuống đất!
Tuyệt vời!
Cuối cùng, cô đã trốn thoát!
Nhưng trong đêm tối thế này lại ở một nơi không chút quen thuộc, cô biết chạy đi đường nào đây?
“Cô Lăng, đi đâu vậy?”
Đột nhiên, hai tiếng hét đồng thanh gào lên làm cho Lăng Vũ Hi phải dừng bước, hai vai cũng theo đó mà rũ xuống, thở dài một hơi, xoay người, trưng ra khuôn mặt tươi cười như hoa, “Ha ha, Đại Tiểu Ny, sao cũng có sở thích đi dạo dưới trăng thế này?”
Các cô hầu gái bất đắc dĩ lắc đầu, “Cô Lăng, cậu chủ đã sớm dự liệu đêm nay cô sẽ trốn, vì vậy cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là để cô chịu ấm ức.”
Nói xong, hai cô hầu gái mỗi người quắp vào mỗi bên cánh tay Lăng Vũ Hi, như xách phạm nhân khiên cô mang về.
Bỏ trốn thất bại!
Phong Ngạo ơi, làm sao bây giờ, làm sao đây?!
“Híc, Đại Ny, Tiểu Ny nhẹ một chút. Cái tên biến thái chết tiệt kia… Ý tôi là cậu chủ các cô đang ở đâu?” Lăng Vũ Hi đảo tròn hai mắt, cố gắng để nghĩ thêm xem có biện pháp khả thi nào không. Kế hoạch A thất bại, tất nhiên phải kế có hoạch B dự phòng.
“Đêm nay cậu chủ phải tham dự một bữa tiệc quan trọng, không có thời gian lại đây.” Đại Ny giải thích.
“Ồ.” Lăng Vũ Hi đáp nhỏ một tiếng. Anh ta không có thời gian đến đây? “Nếu đã như vậy, Đại Tiểu Ny, ba người chúng ta cũng đã ở chung một thời gian. Các cô nhẫn tâm đứng nhìn tôi bị cậu chủ các cô