Bởi vì trong cuộc đời anh ấy, khiếm khuyết tình yêu!
Khiếm khuyết tình yêu?
Mấy ngày qua, trong tâm trí Lăng Vũ Hi luôn nghĩ về những lời Tề Gia Nhạc đã nói với cô đêm hôm đó.
Nhưng mà anh ta không phải đã có Tuyết Nhi rồi sao? Thế sao còn nói cuộc đời anh ta khiếm khuyết tình yêu?
Aizz…… Rắc rối quá, Lăng Vũ Hi, mày không nên nghĩ ngợi nữa!
Trong cuộc đời đồ biến thái chết tiệt kia có khiếm khuyết cái gì, thì liên quan quái gì đến cô.
Cô cũng không cần quan tâm.
Nhưng trong tim cô lại có một giọng nói khác bảo rằng, có lẽ gã biến thái chết tiệt đó thật sự khiếm khuyết tình yêu, cho nên mới trở nên lạnh lùng độc đoán và ích kỷ đến vậy, một chút cảm thông cũng không có!
Á, có vẻ như bị đối xử thế này chỉ có mỗi mình cô mà thôi đi.
Lăng Vũ Hi bĩu môi.
Anh ta đối với cái cô Tuyết Nhi kia, dịu dàng săn sóc biết bao nhiêu!
Hừ, không nghĩ không được nghĩ nữa! Lăng Vũ Hi nằm dài trên ban công, lười biếng tắm nắng, tận hưởng không khí yên tĩnh.
Từ đêm đó, sau khi tên kia đưa Tuyết Nhi của hắn trở về, cũng không thấy hắn trở lại đây nữa!
Lần trước không biết cuối cùng thì Phong Ngạo có đến hay không.
Dù sao anh ấy cũng không bị tóm, cô thấy thật là may mắn.
Tuy rằng nghĩ nát cả óc cũng chỉ có thể điều nhóm bảo vệ đi.
Nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay gã xấu xa đó, còn bị cái tên quái thai kia ‘quăng’ đi quăng’ lại mấy lần trên vũ hội! Nhớ lại đêm đó, hắn ra tay thật độc ác, làm cô toàn thân đau nhức! Tuy rằng đêm đó, người đàn ông kia lại cưỡng bức cô lần nữa, cũng trong chính phòng tổng thống, mặc dù rất nhanh…… Nhưng Phong Ngạo đã không hề bị sập bẫy, nên sự ‘hy sinh’ của cô cũng coi như có giá trị.
Đã nhiều ngày nay, cô ở lại nơi này, tại ngôi biệt thự trong núi.
Mỗi ngày đều đi dạo vòng quanh, thành thực mà nói, gã xấu xa kia chắc hẳn là rất giàu có.
Tòa nhà rất tráng lệ, phòng khách ở ngay tiền sảnh, cô nhìn xuống bể bơi dưới lầu, cảnh sắc như trãi rộng trước mắt, có sông có núi, làm cho cô thực sự có chút uể oải.
Xem ra con người thật sự rất dễ choáng ngợp trước vàng son.
Cô dường như đã quen với cuộc sống thoải mái nơi này, không màng danh lợi, làm sao bây giờ? Nếu không phải do lần trước Phong Ngạo đến tìm, cô thật sự không nghĩ sẽ bỏ đi.
Á, tất nhiên là thường xuyên phải ghi nhớ quyết đấu tranh với gã xấu xa kia đến cùng!
Grù grù, ục ục!
Lạch cạch lạch cạch, tiếng chim bồ câu kêu grù.
Từ trên mái nhà bay xuống một chú chim bồ câu.
Lăng Vũ Hi nhìn nó đậu lại ban công.
Chú bồ câu này toàn thân trắng phau.
“Mày từ đâu đến vậy?” Lăng Vũ Hi hỏi bồ câu.
Bồ câu grù grù hai tiếng mặc xác cô.
“Này, phản ứng chút được không.” Cô trừng mắt liếc nó một cái, “Mày đến đây để chê cười tao phải không? Đúng vậy, tao là ngươi không có tự do.
Đừng tưởng rằng mày có cánh là có thể lên mặt!”
Chú bồ câu rỉa rỉa bộ lông của mình.
Nó nghe mà hiểu được lời cô nói thì đúng là gặp quỷ rồi.
Bất chợt, Lăng Vũ Hi nhìn thấy trên chân nó có cột một vật rất nhỏ màu trắng.
Chẳng lẽ?
Cô lập tức phản ứng, cảnh giác né tránh camera giám sát, vội vàng chộp lấy chú bồ câu, tháo vật được buộc trên chân nó ra.
Thì ra là một mẩu giấy màu trắng, cô dấu vật đó vào lòng bàn tay rồi mở ra xem: 【6:00 sáng, con sông nhỏ sau núi, bồ câu dẫn đường, chắc chắn phải đến! Anh biết em có cách.
Phong Ngạo】6 giờ sáng?
Bồ câu là do Phong Ngạo gửi tới.
Chẳng lẽ, anh ấy vẫn tính dẫn cô bỏ trốn sao?
Nói cái gì mà anh biết cô có cách chứ? Cô mà có cách còn bị nhốt lâu như vậy sao?
Trước khi Phong Ngạo đến còn tốt,