Lăng Vũ Hi vẫn khóc thút thít, nhưng đã dần tĩnh tâm lại.
Cơn đau xé ngực cũng giảm đi đôi chút, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra ràng rụa, “Cô…… Cô ấy là…… Ai?”
Úy Trì Thác Dã nhíu mày, cúi đầu nhìn khung ảnh vừa đoạt lại trong tay cô.
Ánh mắt bỗng nhiên trở nên sâu thẳm.
Úy Trì Hi……
Trái tim anh đột nhiên run lên, hít vào thật sâu.
Người trong khung ảnh, vẫn cười tươi tắn như trước.
Nụ cười duyên dáng đáng yêu, dịu dàng động lòng người.
Tất nhiên, vẫn luôn là dáng vẻ không tim không phổi như thế!
Cô bé này là ai? Khóe miệng anh nhếch lên.
Chính là Úy Trì Hi không tim không phổi!
Úy Trì Thác Dã cau mày, không nói lời nào, đứng dậy cầm khung ảnh đặt trở lại trên bàn trang điểm, “Em vẫn chưa trả lời tôi.
Tại sao lại đến nơi này? Xem lời của tôi như gió thổi bên tai, hả?”
“Hu hu…… Cô ấy…… Là ai?” Lăng Vũ Hi câu được câu mất.
Cô bị làm sao vậy? Bây giờ khóc mãi thành nghiện rồi sao?
Úy Trì Thác Dã vẫn không trả lời cô, rũ mắt quét xuống đôi dép lê hình thỏ con dưới chân cô, mày càng thêm nhíu chặt, “Cởi!”
“Hả?” Cô không kịp phản ứng.
Trên gương mặt vẫn còn nhòe nhoẹt nước mắt.
Cô bé trong khung ảnh làm trái tim cô xúc động mãnh liệt.
Hay bởi vì cô chủ nhỏ có thể thông linh? Đột nhiên, một cơn ớn lạnh từ sống lưng cô chạy dọc lên, sẽ không như vậy chứ…… Kinh hãi quá đi!
Anh không để ý đến những lời nhảm nhí này của cô, đi thẳng tới, cúi người, nhấc bàn chân cô lên, tháo đôi dép lê hình thỏ con ra, “Về sau không được nghịch ngợm đồ đạt của con bé.” Giọng nói thì thật bình tĩnh, nhưng hai đầu lông mày vẫn nhíu chặt không thấy giãn ra.
“Con bé?” Lăng Vũ Hi chú ý tới cách dùng từ của anh, cuối cùng cũng ngừng nước mắt.
Trái tim cũng dần dần thả lỏng.
Thật kỳ lạ, sau khi anh ta đến đây, thì ngực của cô liền không còn thấy đau nữa, “Anh nói con bé chính là cô bé trong ảnh kia sao?”
Anh không trả lời, xoay người, xách đôi dép lê hình thỏ con lên, đặt trở lại vị trí ban đầu bên cạnh cửa.
Căn biệt thự này, ngoại trừ phòng ngủ chính ra thì các phòng khác đều đã được sửa sang lại, cũng đều được trang bị hệ thống an ninh tối tân nhất.
Phòng ngủ chính là phòng mà con bé đã từng ở.
Anh vẫn giữ lại y nguyên như trước kia, khi con bé còn ở đó.
Chỉ vì anh nghĩ, có lẽ có một ngày khi con bé muốn trở về, sợ cô nhóc không thể nhận ra nhà mình!
Thế nhưng cô nhóc ngang ngược từng sống ở đây trong căn biệt thự này.
Con bé ngang ngược chiếm lấy phòng anh.
Sau khi nói với anh những lời quyết tuyệt và bỏ đi vào buổi sáng hôm đó, đã không bao giờ quay trở lại nữa!
Úy Trì Thác Dã nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, gạt bỏ những cảm xúc phức tạp ra sau gáy, quay đầu nhìn về phía Lăng Vũ Hi đang ngồi trên giường.
Ngắm dáng người nhỏ nhắn của cô, trong lòng thoáng hoảng hốt.
Nước mắt trên mặt cô vẫn chưa khô.
Bộ chăn đệm màu đen trên giường cực lớn, càng tôn thêm dáng vẻ nhỏ bé của cô.
Sau một giây thất thần, dường như anh nhìn thấy con bé đang ngồi ở đó nức nở khóc!
Shit! Anh tám phần là lại bị ảo giác.
Nhưng mà không hiểu tại sao trên người Lăng Vũ Hi lại luôn lộ ra cảm giác làm cho anh thấy quen thuộc?!
Đúng rồi! Cô gái này hơn bốn năm trước, đã vụng trộm leo lên giường của anh!
Cho nên anh mới thấy quen thuộc.
Chỉ vì cô gái này đã leo lên giường của anh, hơn nữa, vào ngay lúc này lại cũng đang ngồi trên cùng một chiếc giường ấy!
Lẳng lặng, anh nhìn sâu vào mắt cô.
Ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm sâu.
Lăng Vũ Hi ơi là Lăng Vũ Hi, tôi nên làm sao với em bây giờ?
“Này! Cô ấy cuối cùng là ai? Quỷ hẹp hòi, mang dép lê có một chút cũng không cho……” Cô bị anh nhìn chằm chằm khiến cho có chút mất tự nhiên, ngốc nghếch dụi sạch nước mắt còn sót trên mặt đi, xoa xoa, cảm giác thấy da mặt có hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chổ nào.
“Còn nhớ