Sáng sớm, những tia nắng ban mai ấm áp từ bầu trời chiếu xuống, xuyên qua khe hở trên rèm cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.
Những tia nắng nhảy nhót, như muốn nói với người đang ngủ say bên trong, bình minh đến rồi, nên thức dậy đi thôi!
“Ưm…” Một tiếng rên khẽ trầm đục.
Người trong chăn trở mình.
Cơ thể mềm nhũn nằm phủ lên trên thân thể của người nào đó, để lộ ra một cánh tay mảnh mai, rồi lại tiếp tục ngủ ngon lành.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chim hót, líu ra líu ríu.
Gru gru!
Đôi khi xen lẫn âm thanh vỗ cánh của một chú chim bồ câu, cũng không thể nào đánh thức được người nào đó vẫn đang ngủ say trên giường.
Gru gru!
Lại vang lên thêm vài tiếng chim bồ câu kêu to.
Mới sáng sớm tinh mơ, tiếng chim kêu dồn dập lại càng thêm vang vọng, gru gru… gru.
Gru gru……
Càng lúc càng nhiều hơn, dường như đã qua hơn một thế kỷ.
Ban đầu chỉ có một chú bồ câu, sau đến chú thứ hai, tiếp đó là thứ ba …
Gru gru……
Con người thì không sốt ruột, nhưng bồ câu thì đã lo lắng đến sốc hông rồi.
Ban đầu thì đậu trên ban công, sau lại nhảy xuống trước cửa sổ sát đất đang khép hờ, rèm cửa sổ che khuất hai người đang ôm nhau ngủ trong phòng.
Mau ngăn chim bồ câu dừng lại đi, nhìn lén, sợ là sẽ bị đau mắt hột đấy.
Được rồi thì không nhìn trộm nữa, nhưng không biết người bên trong còn muốn ngủ tới khi nào.
Tụi nó còn có nhiệm vụ phải làm nha.
Không hoàn thành, chỉ sợ sẽ bị tên nhóc con xấu tính nào đó đem đi hầm cách thủy!
Gru gru……
Nếu như chim bồ câu có thể nói được tiếng người, đã sớm hét ầm lên đánh thức cái cô nàng ngủ nướng trong phòng kia rồi.
Cô nàng này đúng là không có lương tâm.
Ba anh em nhà bồ câu thì phải khổ sở chờ đợi bên ngoài đã lâu.
Còn cô nàng này lại thoải mái nằm trong lòng đàn ông.
Công bằng ở đâu a?
【6:00 sáng, con sông nhỏ sau núi, bồ câu dẫn đường, chắc chắn phải đến!】Bất chợt, giống như từ trong mộng thoáng xoẹt qua hình một mảnh giấy màu trắng, Lăng Vũ Hi bỗng nhiên mở bừng hai mắt!
(Nhóm bồ câu thực hiện thành công việc truyền sóng não giữa động vật và não người mà nhảy lên ăn mừng! Anh em bồ câu kích động muốn rơi nước mắt.
Bà cô của tôi cuối cùng đã tỉnh rồi!)
Trong đầu Lăng Vũ Hi hiện lên hình ảnh chú bồ câu ngày hôm qua bay xuống đậu trên ban công, chợt nhớ đến cái hẹn lúc 06:00 sáng nay phải ra sau núi gặp Phong Ngạo!
Chúa ơi, làm sao cô có thể quên sạch thế này?
Ngước mắt lên, cô nhìn sang người đàn ông vẫn đang ngủ say bên cạnh.
Sống mũi anh tuấn, bờ môi mím chặt, làn mi dày cong cong như cánh bướm… Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này quả thực đẹp trai.
Nhớ lại đêm qua sau khi anh ta bồng cô trở về phòng, không cho cô có cơ hội phản kháng liền XXOO.
Hai má Lăng Vũ Hi đỏ bừng, vào lúc này, nằm trong lòng anh, từ cảm giác bất an, nay dường như đã tìm được trụ cột có thể dựa dẫm.
Trong tim cô lặng lẽ dâng lên xúc cảm rung động.
Trong đầu lóe lên bức hình chụp cô bé tối hôm qua.
Vì sao cô lại bị tác động mãnh liệt đến vậy? Lệ rơi đầy mặt, đau thắt tim gan, cảm giác đó đến bây giờ vẫn còn làm cho cho cô cảm thấy sợ hãi!
Papa…
Lúc nghe được âm thanh đại diện cho điều gì đó? Chẳng lẽ, tên xấu xa này chính là cha của bé gái kia?
Papa?
Lăng Vũ Hi nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt, gò má tuấn tú như vậy, người đàn ông anh tuấn như vậy, không lẽ lại có con gái lớn đến thế rồi sao? Nhưng bọn họ trông lại không giống nhau chút nào.
Trái tim cô đột nhiên đau nhói.
Mẹ của cô bé kia là ai? Chắc không phải là người phụ nữ dịu dàng tên Tuyết Nhi kia chứ…
Lẽ nào gã xấu xa này đã