“Lão đại, anh không sao chứ.” Lúc này, Nghiêm Ngự Phong cũng đã chạy đến. Hắn ở Casino vừa nhìn thấy Úy Trì Thác Dã đứng ở bên đường đánh người, liền lo lắng cho anh sẽ gặp chuyện. Vì vậy cũng mặc kệ Thanh Hổ ở bên kia sủa loạn, cũng vứt luôn hóa đơn cho tên Thanh bang đáng ghét kia mà chạy tới.
“À? Cô, cô, cô chủ, cô cũng ở đây à.” Trước mắt Nghiêm Ngự Phong là cô gái trẻ phục sức xinh đẹp lẳng lơ nhưng rõ ràng lại là Úy Trì Hy, thiếu chút nữa bị dọa cho sợ hãi.
Xem cách ăn mặc này của cô chủ, cùng với gã đàn ông đang bị thổ huyết nằm trên đất, Nghiêm Ngự Phong ngay lập tức hiểu ra lý do tại sao lão đại vừa rồi đã không nói một lời liền từ trong Casino chạy thẳng ra đây. Đừng nói là con gái lão đại, nếu như đổi lại là con gái của Nghiêm Ngự Phong hắn, hắn hiển nhiên cũng sẽ trở nên tức giận giống như vậy.
“Ngự Phong, cậu đến rất đúng lúc, xử lý thằng này một chút. Phải khiến cho hắn từ nay về sau cũng không thể bò lên trên người bất kỳ phụ nữ nào nữa!” Úy Trì Thác Dã phủi nhẹ vết nhăn trên y phục, khôi phục lại ngữ điệu lãnh đạm trước đây mà nói với Nghiêm Ngự Phong.
“A —— mày, tụi bây dựa vào cái gì mà làm như vậy! Tao, tao sẽ báo cảnh sát!” Gã đàn ông khốn khổ sau khi nghe xong sợ tới mức thần hồn cũng suýt chút nữa thăng mất. Hắn cũng không thể chịu khuất phục như vậy. Hắn muốn báo cảnh sát. Hắn muốn tố cáo bọn họ, thề sống thề chết để kiện cho bọn họ phải bị ngồi tù!
“Thằng nhóc, muốn trách thì trách mày không may mắn, chọc phải lão đại của Xích Long bang chúng ta, báo cảnh sát? Muốn báo cảnh sát tới bắt mày đã có ý đồ c**ng hi3p con gái nhà lành? Ha ha ha.” Nghiêm Ngự Phong cười nói, trong giọng nói có vài phần thương hại.
Gã đàn ông khốn khổ đã nhận ra ‘Giấc mộng kiện cáo với cục cảnh sát’ ngay lập tức đã bị tan thành mây khói! Xích Long bang a, hắn, hắn, hắn lại là lão đại của Xích Long bang! Gã đàn ông đáng khinh đột nhiên giống như một quả bóng xì hơi. Hắn đúng là quá xui xẻo, sao lại đi chọc tới lão đại của Xích Long bang, hu hu hu. Hắn sau này cũng không thể chạm đến phụ nữ a, tên đàn ông khốn khổ mắt trợn trừng một cái rồi mềm nhũn ngất đi…
“Chậc chậc, có như vậy mà cũng bị dọa cho chết ngất rồi à? Thật đúng là loại không ra gì.” Nghiêm Ngự Phong không khỏi lắc đầu khi nhìn cái ‘xác mềm nhũn’ nằm trên mặt đất kia. Lão đại nói đúng, làm cho hắn sau này quan hệ cũng không thể được nữa là chính xác. Loại đàn ông vô dụng như hắn ta, mà được giữ lại cái thứ dưới háng kia cũng là quá phí phạm đi.
“Ồ —— Chú Nghiêm, sẽ không phải thật sự muốn cắt mất cái kia của người ta chứ?” Úy Trì Hy yếu ớt hỏi dò. Có phải cô đã đùa quá trớn rồi hay không?
“Con còn dám nói! Nếu không phải vì con đã ăn mặc như thế này khiêu khích cho người ta phạm tội, thì có phát sinh chuyện như vậy hay không?” Cô còn chưa nói dứt lời đã bị Úy Trì Thác Dã cao giọng quát, anh vừa nói vừa rất tức giận!
“Không, không phải vậy!” Úy Trì Hy bị anh rống giận, sợ tới mức suýt chút nữa cắn mất đầu lưỡi. Nhưng có đánh chết cô cũng không thể nhận sai.
“Con còn dám chối!” Úy Trì Thác Dã sợ rằng nếu mà nói thêm câu gì nữa, thì sẽ không nhịn được mà đánh vào cái mông nhỏ của cô một trận. Mỗi lần đụng phải con bé này, anh dường như mất hết cả uy nghiêm!
“À, Lão đại, em thấy cô chủ cũng chỉ là do nhất thời ham chơi thôi.” Nhìn hai cha con anh cãi nhau, Nghiêm Ngự Phong buộc lòng phải giúp đỡ hoà giải. Bình thường Lão đại lãnh khốc tàn nhẫn nay lại bị cô con gái nuôi bướng bỉnh này chọc giận, bây giờ anh lồ ng lên giống như một con sư tử. Ai, hèn gì mọi người thường nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, lời này chẳng sai chút nào. Nếu không phải như vậy