“Tiểu Hi, Tiểu Hi? Không sao, không sao đâu!” Phong Ngạo vội vàng chạy lại, giữ chặt Lăng Vũ Hi, “Trong ba lô Tiger có máy dò thiết bị định vị, nếu như trên người em bị gắn thiết bị, thì cái máy đó của nó đã sớm cảnh báo rồi.”
Phong Ngạo chưa dứt lời, Lăng Vũ Hi càng thêm phát hỏa, “Cái gì? Vậy ra cái gã xấu xa kia ngay từ đầu tới giờ đều lừa em! Chết tiệt! %^#$%*… %%$… $#$@##@… *%$” một chuỗi câu nói thô tục bật thốt lên.
Hại cô trong những ngày ở đó, ngây ngốc không dám trốn đi, sợ mình sẽ làm lộ vị trí của Kingloy, ngu ngốc mặc cho anh ta đùa bỡn, đồ xấu xa chết tiệt, đồ rùa đen khốn kiếp!
“Này, là do bản thân cô ngu ngốc đừng có đi đổ thừa cho người khác được hay không.
Chạy nhanh lên một chút đi!” Tiger móc méo cô.
Có cô nàng này ở đây, thế giới sẽ tràn ngập những linh hồn thấp kém …
Tít tít Tít tít
Đúng lúc này, đồng hồ đeo tay của Phong Ngạo phát ra tiếng kêu!
“Đợi đã!” Sau đó, Phong Ngạo rút máy dò cảm ứng bên hông ra, kết nối với đồng hồ đeo tay, một chuỗi ký tự thình lình xuất hiện ở trước mắt anh!
“Chuyện gì vậy?” Lăng Vũ Hi hỏi.
Cô hết sức quen thuộc với loại tín hiệu này, “Lẽ nào chủ nhân…”
Một lát sau, Phong Ngạo gật đầu, nhìn về phía Lăng Vũ Hi và Tiger, “Xem ra, chúng ta tạm thời không thể trở về rồi.”
Không thể quay về? Lăng Vũ Hi trợn trừng hai mắt, dự cảm xấu càng lúc càng mãnh liệt, đừng nói là cô không thể trở về Vatican.
Tiger nhíu mày, “Tại sao?”
Hai hàng lông mày của Phong Ngạo cũng nhíu chặt, “Bởi vì, chúng ta lại có nhiệm vụ mới!”
“Nhiệm vụ mới?” Lập tức, đôi mắt sau cặp kính râm của Tiger phát ra tia sáng long lanh.
Dường như đối với loại trò chơi mạo hiểm này cậu chơi không bao giờ biết mệt.
“Nhiệm vụ mới?” Nhưng đối với Lăng Vũ Hi lại là tin sét đánh giữa trời quang.
Điều này có nghĩa, cô còn phải ở lại trên địa bàn của gã xấu xa kia?
Thế này, cô có thể không nhận được không? Cô nhìn Phong Ngạo vừa tha thiết mong chờ, vừa như là lên án.
“Tiểu Hi, lần này em phải đi!” Phong Ngạo dập tắt mộng tưởng của cô, bất đắc dĩ tuyên bố.
Chủ nhân vừa truyền tin giao nhiệm vụ.
Cả ba người bọn họ nhất định đều phải hoàn thành, nếu không một người cũng không được phép quay về!
Như vậy, cả ba người chỉ còn cách tiến lên, lao thẳng về phía trước.
Xích Long bảo
“Shit! Phong tỏa hết mọi cửa khẩu lại cho tôi.
Chỉ cần cô ta vẫn còn ở trong nước, tôi không tin không bắt được cô ta!”
Cạch, rầm một tiếng.
Điện thoại di động cùng với tiếng trả lời bị ném rơi xuống đất!
Đây là chiếc điện thoại di động thứ hai mươi bị vỡ vụn trong tay Úy Trì Thác Dã.
Cô nàng chết tiệt, dám tìm một thằng nhóc chưa ráo máu đầu tới bắn thuốc mê, khiến cho anh bị tê liệt ròng rã suốt sáu tiếng!
Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên thời điểm Đại, Tiểu Ny lao vào phòng.
Ánh mắt ấy của các cô ấy lúc đó, chính là không thể tin được vào mắt mình.
Lão Đại quả thật đang nằm chật vật trên nền đất, không thể nhúc nhích.
Toàn thân được bọc trong một tấm chăn, bị thua thảm bại bởi một cô gái bé nhỏ và thằng nhóc chưa ráo máu đầu.
Cơn giận này bảo anh làm sao có thể nuốt trôi cho được!
Thậm chí cho dù có phải xới tung mỗi một góc đất, anh cũng phải bắt cho được bọn họ về, sau đó… À, Anh còn chưa nghĩ ra sẽ trừng phạt bọn họ như thế nào, nhưng trước tiên cứ phải bắt lại đã rồi nói!
Đứng bên ngoài phòng, Giang Tuyết Nhi vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, bước vào phòng, lo lắng hỏi, “Thác Dã, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Úy Trì Thác Dã đang nổi giận, nhưng bởi vì giọng nói dịu nhàng này, mà đè nén lửa giận trong lòng xuống.
Anh xoay người, chỉnh lại ống tay áo, “Không có chuyện gì, Tuyết Nhi, chúng ta đi xuống lầu thôi.”
“Thật sự không có chuyện gì chứ?” Giang Tuyết Nhi không yên tâm hỏi, vừa nãy thoáng nghe anh