Hầu như suốt cả đoạn đường về, trên mặt Lăng Vũ Hi toàn là nước mắt.
“Cô làm sao vậy?” Tiger thấy cô vừa vào cửa, liền nằm vật ra giường khóc thút thít.
“Hu hu hu…” Lăng Vũ Hi vẫn chưa khôi phục được tâm trạng sau khi nói chuyện cùng bà lão, luôn khóc mãi không thôi.
“Aizz… Cuối cùng thì ai đã bắt nạt cô hả?” Tiger lúc lắc cái đầu nhỏ, bò lên giường, mắt bất lực đảo quanh, “Sáng nay chú Phong nói cô cùng một bà lão đi ra ngoài, là bà ấy đã bắt nạt cô sao?” Tuy rằng cậu sẽ không tin có chuyện đó.
“Hu hu…” Lăng Vũ Hi thò đầu ra từ trong đống chăn đệm, đôi mắt sưng húp như hai quả óc chó, trên mặt giàn giụa nước mắt, “Chuyện đó… Thật quá đáng thương…”
Sau khi bà lão đem mọi chuyện ở Tề gia kể lại cho cô nghe.
Trái tim cô liền không còn cảm giác chán ghét tên biến thái chết tiệt kia nữa, mà trái lại vì hắn nhói đau.
Bởi vì trong cuộc sống của anh ấy, khiếm khuyết tình yêu…
Cô bất chợt hiểu ra, thì ra những điều Tề Gia Nhạc nói, đều là sự thật!
Trái tim cô, đau quá, hu hu hu, làm sao bây giờ, cô thật muốn quay về tìm tên biến thái chết tiệt kia, đồng ý sinh con cho hắn …
“Chờ chút!” Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ bé của Tiger vội vã xông lên che kín miệng cô, không cho cô nức nở thành tiếng, “Cô nghe xem!”
Bíp bíp bíp!
Ngoài phòng vang lên tiếng bấm còi chói tai, lần này, Lăng Vũ Hi không dám tiếp tục nức nở nữa, cảnh giác rời giường, “Tiger con trốn đi, cô đi thăm dò một chút!”
Lăng Vũ Hi lau khô những giọt nước mắt trên mặt.
Đều tại cô quá hiếu kỳ chuyện của gã đàn ông xấu xa đó, cho nên mới quên mất nhiệm vụ còn chưa hoàn thành! Nếu như tiếng còi bên ngoài kia được tạo bởi Tề Gia Chấn, vậy thì phải làm thế nào?
“Con không trốn, con là đàn ông!” Tiger nói đạo lý, giống như để một người phụ nữ bảo vệ mình là một sự sỉ nhục.
Lăng Vũ Hi vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng lúc này là thời khắc quan trọng, có thể nghe lời cô hay không? Cô cúi người xuống, trợn trừng mắt, trong mắt còn đang giăng một lớp mỏng sương mù, hai tay nắm chặt lấy đôi vai nhỏ của Tiger, chăm chú mà nghiêm túc nói, “Cô biết Tiger của cô là một người đàn ông nhỏ, nhưng lần này, hãy nghe lời cô được không?”
Ở khoảnh khắc đó, cô có chút hoảng hốt, trong đôi mắt đen thẳm của Tiger, lại có thể khiến cho cô nhớ tới ánh mắt của gã xấu xa kia, giống như hai viên Hắc Diệu Thạch vậy, sáng long lanh.
Tiger cũng nhìn sâu vào mắt Lăng Vũ Hi, quả đấm nhỏ nắm chặt.
Mặc dù cô gái này đối với cậu mà nói, rất quan trọng, nhưng cậu lại không thể cự tuyệt yêu cầu thành khẩn này của cô! “Cô cũng phải hứa với con, nhất định phải trở lại tìm con!”
“Ừm!” Gật đầu thật mạnh, Lăng Vũ Hi dùng sức ôm chặt Tiger, hít thật sâu mùi sữa thơm trên người cậu nhóc, “Chăm sóc bản thân cho tốt, biết không?”
Sau đó, buộc bên hông chiếc túi dụng cụ, lưu ý xem có ai bên ngoài hay không, rồi lắc người một cái, chạy ra ngoài…
“Cậu chủ nhỏ, cậu đã trở về rồi?” Quản gia khẽ nở nụ cười, trên khuôn mặt già nua nhăn nheo, tươi tắn như một đóa hoa cúc.
Tề Gia Nhạc gật đầu, gương mặt đẹp trai phẳng phất nét ưu buồn, “Ba tôi đâu?” Từ trên xe bước xuống, anh liền không ngừng bước về phía buồng trong.
Quản gia đi theo bên cạnh, “Ông chủ đang luyện quyền trong hậu viện.”
Tề Gia Nhạc đi thẳng ra hậu viện.
Trong viện, ông chủ Tề trên người mặc một chiếc áo bào màu trắng đang đánh Thái Cực quyền, tóc trắng phất phơ, vẫn luôn toát lên dáng vẻ độc đoán như xưa, người ngoài nhìn vào liền không dám tùy tiện trêu chọc.
“Ba!” Tề Gia Nhạc nhíu mi, kêu lên.
Ông chủ Tề trong một thoáng dừng lại động tác, rồi sau đó nhanh chóng, giống như không hề nghe thấy, tiếp tục khua khoắng cánh tay đánh Thái Cực.
Tề Gia Nhạc tiến lên phía trước, rón rén cẩn thận, nhưng dáng vẻ lại hết sức nôn nóng, “Ba, con đã trở về!”
Ông chủ Tề không hề lên tiếng, vẫn thản nhiên múa quyền.
Quả là một bộ Thái Cực quyền tốt, từ sau khi có tuổi, ông cũng đã tập thành thói quen này.
“Ba, ba…” Tề Gia Nhạc kêu khẽ một tiếng.
Ba của anh, ở trong ký ức anh, vẫn luôn lạnh lùng như vậy, thậm chí là có chút vô tình! Rất nhiều lần, anh từng tự hỏi, cuối cùng thì anh có phải là con của ba, cuối cùng anh có phải là cốt nhục của Tề gia? “Ba, ba và mẹ nhỏ, gần đây vẫn khỏe chứ?”
Anh biết rõ có hỏi như vậy, cũng không có câu trả lời, từ nhỏ đến lớn, trong lòng ba, vĩnh viễn chỉ có mình anh cả! Chỉ cần là chuyện liên quan đến anh cả, ông sẽ để tâm.
Mà với Tề Gia Nhạc anh, và anh hai đã bỏ Tề gia đi từ lâu, ông sẽ không thèm để mắt! Chỉ có mẹ nhỏ, từ bé đã thương anh, anh mới cảm giác được mình vẫn còn có người thương yêu.
“Cậu chủ nhỏ, ông chủ và bà năm vẫn khỏe, cậu không cần lo lắng.” Quản gia đứng bên đáp lời.
Hầu hạ ở Tề gia đã nhiều năm, làm sao ông lại không hiểu quan hệ cha con trong Tề gia? Chỉ là bản thân là người làm, làm sao ông dám lắm mồm?
Con mắt sắc bén già nua của ông chủ Tề, liếc Tề Gia Nhạc một cái, ánh mắt thờ ơ, vẫn không thèm lên tiếng.
Tề Gia Nhạc không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Nhiều năm rồi, ba ở trong lòng anh, vẫn luôn uy nghiêm mà xa lạ như thế.
Mẹ nhỏ từng nói, bởi vì anh lớn lên trông quá xinh đẹp, so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn, ba anh có thể không thích con trai