“Cô chủ nhỏ, cô đã về.” Thím Lâm vừa nhìn thấy Úy Trì Hy trở về Xích Long bảo, lập tức bước vội đến đón lấy chiếc ba lô trong tay cô.
“Ừ, thím Lâm, papa đã về rồi hả?” Úy Trì Hy nhìn thấy chiếc xe thể thao được đỗ ở cửa ra vào, nên mừng rỡ hỏi thăm.
Ở trước mặt chú thím Lâm, vì Thác Dã không cho phép nên cô vẫn phải giống như trước kia gọi Úy Trì Thác Dã là ba để tránh dọa cho bọn họ phải sợ hãi, dù sao ở trong mắt người khác cô và Thác Dã chính là ‘cha và con gái ‘…. Ôi, cha và con gái chết tiệt! Nhớ lại khi cô còn bé đã gọi anh là ‘Papa” Úy Trì Hy hận đến không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Nói cái gì mà nhất thất túc thành thiên cổ hận (một phút sai lầm, ghi hận ngàn năm), một lần lỡ miệng hối tiếc vạn năm, cô đã hoàn toàn có thể lĩnh hội được nổi đau đến tận xương tủy a.
“Đúng vậy, cậu chủ đã về nhà.” Thím Lâm cười nói. Bà biết rõ cô chủ nhỏ từ bé đã luôn thích bám dính lấy cậu chủ.
Không để thím Lâm nói hết câu, Úy Trì Hy hưng phấn chạy vội lên phòng khách. Như là cố ý, muốn cho người nào đó nghe thấy, cô hét lên: “Tôi đã về rồi đây.”
“Cô chủ nhỏ, cậu chủ đang tiếp khách ở thư phòng.” Thím Lâm chạy ở phía sau nói với theo, tâm trạng của cô chủ làm sao mà bà không hiểu được chứ? Mấy năm gần đây, cậu chủ thật sự đã tỏ ra lạnh nhạt với cô con gái bảo bối này.
“Khách? Khách nào vậy?” Úy Trì Hy nhìn phòng khách không thấy người, liền đưa mắt nhìn lên trên lầu, “Papa trở về chỉ để tiếp khách thôi à?” Vừa nghĩ tới anh đã không trở về nhà vì cô, khuôn mặt trắng nõn của Úy Trì Hy lập tức biến thành trái khổ qua.
“Có lẽ vậy, a, cô chủ ——” thím Lâm còn chưa kịp nói xong, Úy Trì Hy đã nhanh như tia chớp, chạy xông thẳng lên lầu.
Thác Dã đang gặp vị khách nào đây? Đã vậy còn dẫn về Xích Long bảo. Úy Trì Hy đầy ắp nghi hoặc cùng hiếu kỳ, cô vụng trộm đến gần cửa thư phòng, muốn tìm hiểu xem đến tột cùng là ai.
Cô nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào nói: “Ông Úy Trì, việc này xin ông cứ yên tâm. Tôi rất có lòng tin dạy dỗ cho con gái của ông trở thành một thục nữ danh giá.”
“Đừng nói trước quá sớm. Con bé kia rất ranh ma quỷ quái, tin rằng Lâm Ngạn trước đây cũng đã từng nói qua với cô. Tôi không hy vọng con gái tôi bị bức bách ép buột, bị giáo huấn gò ép để trở thành một thục nữ.” Tiếng nói trầm thấp của