Những lời này, lại khiến cho Lăng Vũ Hi ngừng thở, không dám nói tiếng nào, trong sâu thẳm có chút sợ hãi Tiger biết rõ câu trả lời, rồi lại tự thấy mâu thuẫn.
Bụng sớm muộn gì rồi cũng sẽ to lên, cũng không thể lừa được ai không phải sao?
Mà Úy Trì Thác Dã, đang do dự không biết có nên nói cho Tiger lý do anh muốn dẫn cô đi hay không, “Con còn nhỏ, chuyện người lớn chờ con lớn, tự nhiên sẽ hiểu rõ.
Ngoan ngoãn nghe lời, ở lại đây nghỉ ngơi tốt cho tốt, được không?” Anh không hề phát giác ra giọng của mình đã trở nên nhẹ nhàng, giống như đang dỗ con của mình vậy.
Anh đắp kín chăn cho cậu nhóc, mọi việc đều rất trôi chảy tự nhiên.
Ngực như có một dòng nước ấm quét qua, trái tim bé nhỏ của Tiger lập tức thấy ấm áp.
Bỗng dưng, cậu nhoẻn miệng cười, tươi tắn sáng bừng lên như trăng lưỡi liềm, khác hẳn hình tượng cậu bé con đẹp trai lạnh lùng ngày thường của cậu: “Vậy hai người sẽ đến thăm con chứ?” Đột nhiên, cậu như hiểu ra, ít nhất papa và mama không tách nhau ra!
Đột nhiên, tim Úy Trì Thác Dã lập tức căng lên như dây cung, là anh bị hoa mắt sao? Nụ cười của nhóc Tiger này—— vậy mà lại khiến anh liên tưởng đến khuôn mặt tươi cười của con bé! Cũng đều cong cong như trăng lưỡi liềm, nụ cười tươi tắn sáng chói khiến cho người khác nhìn vào mở mắt không ra.
Thì ra, cậu nhóc này cười lại đẹp như vậy! Anh âm thầm tán thưởng, gật đầu: “Sẽ.”
Tiger yên tâm, đôi mắt lóe sáng nhìn sang Lăng Vũ Hi.
“Cô không đi.
Cô muốn chăm sóc con được không?” Lăng Vũ Hi dáng vẻ đáng thương cúi gầm mặt, ánh mắt tha thiết nhìn Tiger, như thể mong chờ cậu mở miệng giữ cô lại.
Như vậy, thì bọn họ mới có thể đứng cùng trận tuyến.
Ai ngờ ông trời con này lại lắc đầu.
Tuy điều cậu khát vọng nhất chính là papa, mama thêm cậu, ba người ở cùng với nhau, nhưng papa lại không cần cậu.
Dù sao cũng tốt hơn là không cần mama, đúng không? “Con sẽ ngoan.”
Tia hy vọng yếu ớt trong nội tâm của cô, biến mất tăm sau câu nói của Tiger.
Cô giống như một quả bóng xì hơi, ngây ngốc lắc đầu lẩm bẩm: “Không, tôi không muốn đi cùng anh ta…”
“Cậu chủ, xe đã chuẩn bị xong!” Ngoài cửa vang lên một giọng đàn ông trầm trầm, cung kính nói.
Úy Trì Thác Dã nhíu mày, không quay đầu lại, nghe giọng liền biết là tài xế Tiểu Mã: “Dẫn cô Lăng xuống dưới trước.” Câu mệnh lệnh dứt khoát rõ ràng, cảm giác ép buộc chỉ mình Lăng Vũ Hi mới hiểu được.
Nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời, anh ta sẽ có cách đối phó cô!
Cô thất hồn lạc phách, tuyên bố trận này cô đã bị bại trận.
Hai chân cô cứng ngắc bước không nổi một bước, hít sâu một hơi.
Cô quay sang anh, mặt sượt qua bên mặt anh nhẹ giọng nói: “Tôi biết ngày hôm nay anh… Xin đừng nói, được không?” Trong lòng tự nhủ: Xin đừng tàn nhẫn báo tin này cho Tiger, được không?
Cách ăn mặc này của anh luôn nhắc nhở cô, hôm nay là ngày tốt của anh, cực kỳ giống bạch mã hoàng tử.
Nhưng tiếc rằng, công chúa không phải là cô, như trong các câu chuyện cổ tích, công chúa là Tuyết Nhi! Nghĩ như vậy, nhưng vẫn làm tim cô đau thắt, chỉ cố ép mình nuốt nước mắt vào trong.
Cô tự nhủ, không thể lại khóc vì anh ta!
Úy Trì Thác Dã có chút kinh ngạc không ngờ cô lại biết hôm nay là lễ đính hôn của anh! Nhưng vẫn tỉnh bơ, anh quay đầu, đuôi lông mày nhếch lên, “Em biết điều kiện của tôi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trên mặt còn có vài chổ tróc da, cô lại thêm tiều tụy rồi.
Cảm giác đau lòng xông thẳng lên đầu, nhưng anh quyết định bỏ qua.
Anh nhớ rõ ràng, hôm nay là lần đính hôn thứ hai của