“Tiếu Tiếu, cuối cùng cậu cũng đến!” Úy Trì Hi thấy Đinh Tiếu Tiếu mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt cười ha hả đi vào phòng tập khiêu vũ, không nén nổi buông lỏng thở dài một hơi. Sự xuất hiện của Tiếu Tiếu giúp cô dễ dàng thong thả trì hoãn nới lỏng một chút chương trình tập huấn khốn khổ bỏ đi này.
“Tiểu Hi, hôm nay luyện tập được đến đâu rồi?” Đinh Tiếu Tiếu vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Úy Trì Hi, toàn thân mặc một bộ đồ múa trắng như tuyết, mang đôi giầy múa Ballet nhọn mũi, lộ ra vẻ mặt ưu sầu, làm cho cô không thể nhịn được cười.
“Tiếu Tiếu, đây là gia sư của mình, cô —— giáo —— Hạ.” Úy Trì Hi vung tay gạt cây thước kẻ đang dán ở trên người ra, theo kẽ răng phun ra cái tên của mụ phù thuỷ già này.
“Cô giáo Hạ, chào cô, em là bạn thân của Úy Trì Hi, Đinh Tiếu Tiếu.”
Đinh Tiếu Tiếu hơi nghiêng đầu lễ phép chào cô giáo Hạ, mặc dù đang đeo một gọng kính đen lớn, nhưng vẫn không có chút nào ảnh hưởng đến khí chất của cô. Nụ cười mím chi dịu dàng khả ái của cô ngay lập tức chiếm được cảm tình của cô giáo Hạ: “Ừ, không tệ không tệ, Úy Trì Hi, bạn của em rất có tiềm năng.”
Úy Trì Hi đứng bên cạnh sau khi nghe thấy khuôn mặt nhỏ nhắn liền cười tươi tắn hẳn lên. Mụ phù thủy già này cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người: “Cô giáo Hạ quả thật có ánh mắt rất sắc bén. Em cũng biết Tiếu Tiếu rất đẹp, nhưng cậu ấy lại luôn tự khiến cho bản thân mình quê mùa…”
“Tiểu Hi!” Đinh Tiếu Tiếu cắt ngang lời Úy Trì Hi. Mặc dù trên điện thoại cô đã nghe Úy Trì Hi rất bất mãn và luôn phàn nàn đối với cô giáo Hạ này, nhưng cô cũng không muốn người vô tội bị cuốn vào trong vòng chiến của bọn họ.
“Úy Trì Hi, đứng lại cho nghiêm chỉnh đi. Em cũng đừng có thừa cơ mà lười biếng, dáng vẻ phải thật duyên dáng.” Cô giáo Hạ trừng mắt nhìn cô. Sau những ngày ở chung, cô làm sao mà không hiểu cô bé Úy Trì Hi này. Dù con bé có một dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, nhưng lúc này bản thân lại còn quá non nớt, vẫn chưa hoàn toàn có thể tạo được danh tiếng. Nhưng với khuôn mặt quá mức hoàn mỹ, quá mức lộng lẫy, cũng quá mức phô trương này, hơn nữa con bé lại quá mức đơn thuần. Nếu con bé không được huấn luyện để có được khí chất bên trong, hiểu được thế nào là lạc mềm buộc chặt, sự dịu dàng của thục nữ, thì tương lai không biết phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn do họa đào hoa gây ra. Đã vậy hết lần này tới lần khác con bé này vẫn không chịu nỗ lực, luôn thích làm ngược lại với ý cô.
Ngược lại, cô bé Đinh Tiếu Tiếu trước mắt này lại rất biết cách tự bảo vệ mình, đôi mắt dưới cặp kính kia khôn ngoan hơn Úy Trì Hi nhiều.
“Cô giáo Hạ, em tin là cô cũng đã rất mệt mỏi rồi, hay là em sẽ xem tiểu Hi. Cô cứ đi nghỉ ngơi một lúc, được không ạ?” Đinh Tiếu Tiếu nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Úy Trì Hi, lập tức mỉm cười, nói với cô giáo Hạ.
“Cũng được, để cho hai cô bé các em tán gẫu, cô đi sắp xếp thời khóa biểu