( Bốn năm trước )
Thành phố Vatican, trụ sở Kingloy, căn phòng bí mật dưới tầng hầm.
“Chủ nhân, xin người.
.
.
Nhất định phải cứu Tiểu Hi.
.
.”
Bên dưới tầng hầm Kingloy, ánh đèn lờ mờ cũng không có tác dụng gì lắm, mặt đất bởi vì ở sâu dưới lòng đất không tránh khỏi có hơi nước ứ đọng, mơ hồ bốc lên mùi ẩm mốc khó chịu.
Bên trong căn phòng đặt một chiếc giường.
Có người đang nằm trên giường, toàn thân quấn vải trắng giống như “xác ướp”.
“Phong Ngạo! Tất cả những thứ này đều do nó gieo gió gặt bão! Hôm nay, ta không giết nó, cũng xem như đã hết tình hết nghĩa rồi!” Người nói là một lão già tóc bạc, cũng chính là người cầm đầu tổ chức Kingloy.
“Xin lỗi! Chủ nhân!” Quỳ rạp xuống trước mặt chủ nhân, Phong Ngạo vô cùng đau đớn, mi tâm nhíu chặt, ngước mắt nhìn “xác ướp” trên giường, vô ý toát ra tình cảm sâu đậm, nhưng nhiều hơn nữa chính là sự đau khổ hối hận, “Chủ nhân, là do lỗi của con, đã không giám sát Tiểu Hi thật kỹ, mới để cho cô ấy.
.
.”
“Câm miệng! Phong Ngạo, ngươi thật to gan! Biết rõ ta không thể để cho hai mẹ con nó chạy thoát, còn mặc cho nó phóng hỏa đốt Kingloy?!”
Bốp!
Một dấu tay đỏ sậm trong nháy mắt in trên gương mặt cương nghị của Phong Ngạo! Anh gắng gượng hứng chịu chiếc tát tai này của chủ nhân, không dám rên lên một tiếng.
“Xin lỗi, chủ nhân! Xin người.
.
.
Hãy cứu Tiểu Hi!” Anh vẫn không sợ chết thỉnh cầu, hai đầu gối đã bị tê dại do quỳ dưới đất một thời gian dài.
Bất chợt, lão già tóc bạc không nói tiếng nào lôi ra một khẩu súng lục, tức giận bừng bừng chỉa thẳng họng súng vào giữa trán Phong Ngạo: “Làm càn! Ngươi đi xuống tầng hầm mà xem thử, nơi đó đã bị nó đốt thành ra cái dạng gì! Phong Ngạo, các ngươi đã làm ta quá thất vọng rồi! Ngày hôm nay, thậm chí nó có bị biến thành một cái xác khô, thì ta cũng mặc kệ cho nó tự sinh tự diệt!”
Không hề sợ hãi mũi súng của chủ nhân, Phong Ngạo biết, chủ nhân không nỡ giết anh.
Dù sao anh cũng là sát thủ hàng đầu của Kingloy, anh vẫn còn giá trị lợi dụng! “Con biết là do lỗi của chúng con, nhưng Tiểu Hi cũng đã bị trừng phạt, cô ấy đã bị thiêu đến không ra hình thù gì.
.
.
Chủ nhân, nếu ngài không cứu cô ấy, cô ấy sẽ thật sự không sống nổi!”
Pằng!
Một mùi khói thuốc súng lẫn trong không khí ẩm mốc ngay lập tức lan tỏa khắp căn phòng dưới tầng hầm!
Rên khẽ một tiếng, vai Phong Ngạo chảy ào ào máu tươi! Chủ nhân bắn một phát súng vào vai anh!
“Vô liêm sỉ! Đến cùng thì Lăng Vũ Hi đã cho ngươi ăn cái gì, khiến ngươi có thể vì ả mà quyết lòng hi sinh như thế?!” Lão già tóc bạc giận dữ thét lên, cơn tức giận xông thẳng lên đầu.
Lão vất vả huấn luyện sát thủ, là không được có tình cảm.
Tại sao sát thủ ưu tú nhất lại có thể phạm phải một sai lầm như vậy?!
Phong Ngạo đau khổ lắc đầu: “Chủ nhân, chỉ cần ngài chịu cứu Tiểu Hi, sau này mặc kệ là chuyện gì, con đều nguyện ý gắng sức vì ngài!”
“Ha ha ha ha.
.
.” Lão già tóc bạc đột nhiên cười lớn, rồi sau đó, ngưng bặt, trong cặp mắt già nua lộ ra tia nhìn hung ác, “Ngươi cho rằng, ngươi có tư cách nói điều kiện với ta sao? Phong Ngạo, đừng quên, ngươi là do một tay ta tạo ra.
Cả đời này của ngươi, nhất định phải bán mạng vì ta!”
“Phong Ngạo vĩnh viễn biết ơn công lao dưỡng dục của chủ nhân!” Nhưng mà câu nói này, có bao nhiêu trọng lượng, lại có bao nhiêu hi sinh, chỉ mỗi bản thân Phong Ngạo biết!
Bốp!
Lại một lần nữa, lão già tóc bạc cho anh một cái tát!
“Đừng nói cảm ơn ta! Phong Ngạo, nếu trong lòng