“Này, cô nhìn nơi đó!” Ngón tay không kiên nhẫn của Tiger chỉ về bia ngắm ngỏ xíu ở phía trước mặt, “Cần phải bắn vào nơi đó, thật ngốc!”
“À ừ!” Lăng Vũ Hi ngây ngốc đáp lại, sau đó chỉa nòng súng, nhắm vào tấm bia ——
Phập!
Phập!
Phập!
Ba mũi tên đồng loạt rời cung!
“Oa!” Tiger kinh ngạc nhìn ba mũi tên trên bia ngắm, “Toàn bộ đều trúng hồng tâm!” Cảm xúc đảo lộn, một giây trước cậu mới mắng cô nàng này ngốc, một giây sau cô nàng này bắn phát nào trúng hồng tâm phát đó.
“Ha ha ha ha ……” Phong Ngạo nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia của cậu nhóc, thì vui vẻ nói, “Tiger, chú chưa nói với con, Tiểu Hi từng là thiện xạ sao?”
“Không, không có!” Tiger không phục phụng phịu, sau đó, cậu chạy tới, rút ba mũi tên trên bia ngắm ra.
“Phong ca, trước kia em là xạ thủ ư?” Lăng Vũ Hi nghi ngờ nhướng mày.
Ở Kingloy mấy ngày nay, cô đã dần dần quen với tất cả mọi thứ.
Theo như những gì Phong Ngạo kể về cô trước đây, có thể suy ra được ở Kingloy cô được đào tạo để trở thành sát thủ.
Đối với chuyện này, thật xin lỗi, cô quả thật không nhớ chút nào.
Cũng chính vì vậy, càng khiến cho cô không có hứng thú tìm lại trí nhớ đã mất.
Phong Ngạo gật đầu mỉm cười, nhìn hai mẹ con như hai người xa lạ, trong lòng đột nhiên dâng trào cảm giác xúc động.
Thật may, Tiểu Hi và Tiger đã được ở bên nhau! Mặc dù Tiểu Hi đã bị mất đi dung mạo, mất đi giọng nói ngọt ngào, mất cả trí nhớ.
Nhưng, thật may mắn, vô cùng may mắn cô vẫn còn sống, đây chính là thứ đáng giá nhất cảm động cùng vui mừng nhất, không phải sao?
“Đúng rồi, Tiểu Hi, bên Italia nói, một quý em phải trở về Italia một chuyến để tái khám, phải không?” Phong Ngạo có chút lo lắng tình trạng sức khỏe của cô, không biết cô còn có bệnh tật âm ỉ nào nữa không, dẫu sao cũng đã phải điều trị suốt hai năm, thật khổ cho cô!
“Ừ, bác sĩ Fei Denan có bảo em mỗi quý tái khám một lần.” Lăng Vũ Hi gật đầu.
Cô nhớ lại ngày hôm đó, Phong Ngạo ôm cô khóc.
Mặc dù cô không hiểu tại sao, nhưng có lẽ do đã lâu anh không được gặp cô, nên mới xúc động rơi lệ.
Chẳng qua là, “Phong ca, có thể kể em về vụ hỏa hoạn kia được không?”
” Ừ.
.
.” Phong Ngạo có chút chần chờ, Tiểu Hi đã nhiều lần hỏi anh, kể từ ngày hôm đó, cô bị gửi trở lại đây cho tới bây giờ, đối với Kingloy cô luôn thấy tò mò và bất an.
Sự sợ hãi ban đầu, cho đến khi thích ứng sau này, tiếp đó là, tò mò về những ký ức mà cô bị mất.
Cũng may anh quyết định không đề cập tới đoạn ký ức đau lòng kia, chỉ nói cô từ nhỏ đến lớn đều ở Kingloy, lúc này mới ngăn được lòng hiếu kỳ của cô.
“Lúc ở Italia, không ai nói cho em biết những chuyện này, bây giờ mới biết, thì ra em đã từng sống ở đây.” Lăng Vũ Hi đột nhiên có chút mất mác.
Thành thật mà nói, đối với nơi này cô cũng không có chút ấn tượng gì.
Mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng ở nơi này cô luôn cảm thấy xa lạ.
Cô chỉ tò mò, tại sao cô lại bị hủy đi dung mạo trong một trận hỏa hoạn?
Trời mới biết, hai năm qua, mỗi lần nhìn vào từng lớp băng gạc quanh mình, mỗi lần nhìn bác sĩ Fei Denan không ngừng chữa lành làn da bị cháy của cô.
Cô cảm thấy đặc biệt khó chịu, cũng rất tự ti.
Thậm chí rất lâu rồi, cô không dám soi gương.
“Tiểu Hi.
.
.
Vụ hỏa hoạn kia, chỉ là một tai nạn, không ai muốn như vậy, hứa với anh, đừng suy nghĩ về nó nữa, được không?” Phong Ngạo nghiêm túc nhìn Lăng Vũ Hi.
Nếu như cô không nhớ,