[Năm thứ tư]
Một ngày nào đó
“Lăng Vũ Hi, cô xuống đây cho tôi!” Bỗng dưng, một giọng hét trẻ con chấn động kinh người đột ngột vang lên, thiếu chút nữa là hất bay Lăng Vũ Hi đang bò trên cầu thang xuống.
“Hù chết tôi rồi!” Cô bĩu môi phụng phịu, không tình nguyện từ trên thang leo xuống.
“Cô leo cao như vậy không sợ ngã sao?” Tiger lo lắng gấp gáp không vui nói.
Cô nàng nào đó nhìn cậu khinh thường, “Thật là một cậu nhóc càm ràm, máy giám sát bị lệch mà, leo lên chỉnh lại một chút không được sao?”
Một ngày nào đó
“Lăng Vũ Hi, cô xuống đây cho tôi!” Vẫn là tiếng rống non nớt kinh người kia, thực khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
“Ai! Thật không thể cho tôi thoải mái một chút sao?” Giọng không cam lòng, cô chẳng qua chỉ là leo cây, tò mò muốn nhìn tổ chim sẻ một chút thôi mà.
“Cô không biết nơi đó có tổ ong vò vẻ sao?” Khóe miệng co giật hai cái, có người mẹ nào như vậy không?
Cô nàng nào đó khinh thường nhìn cậu, “Ông cụ non đáng ghét, mới vừa cứu một con chim sẽ non rớt khỏi tổ được không hả?”
Một ngày nào đó
“Lăng Vũ Hi, cô có đầu óc chút đi!” Trong giọng trẻ con tràn đầy thất vọng.
“Lại sao nữa, không làm nhiệm vụ, rất nhàm chán!” Cô bất quá chỉ tắm cho tiểu bạch thỏ, thuận tiện có lòng tốt cho nó uống một chút nước.
“Thỏ uống nước nhiều sẽ bị đau bụng!” Chưa từng thấy người mẹ nào ngốc như vậy!
“Hả! Sao không nói sớm!”
Một ngày nào đó
“Tiger, có phải tôi rất xấu xí không?” Lăng Vũ Hi mới từ Italia tái khám trở về, nhìn gương xoay trái rồi xoay phải, rất không tự tin hỏi Tiger đang lắp ráp thiết bị điện tử bên cạnh.
Tiger không ngẩng đầu, vẫn chuyên tâm làm tiếp việc trong tay, thuận miệng nói: “Đâu có xấu, cô là cô gái đẹp nhất thế giới.”
Đó là dĩ nhiên, cậu là cậu nhóc đẹp trai nhất thế giới, mẹ của cậu tất nhiên cũng sẽ không xấu, Tiger kiêu ngạo nghĩ.
Từ năm ngoái, vào lúc “hấp hối” của cậu, ngay đúng hôm sinh nhật, trong khung cảnh trời đầy băng tuyết, Chú Phong cuối cùng cũng nói với cậu, Tiểu Hi chính là mẹ ruột của cậu! Mặc dù vẫn còn có chút tiếc nuối, bởi vì Chú Phong nhất quyết không chịu nói ba của cậu là ai, chẳng qua, biết được mẹ là ai, cậu cũng đã rất vui rồi.
Đêm hôm đó, cậu gắng gượng được! Bởi vì cậu có mẹ, cậu không thể chết, cậu phải sống thật tốt!
Nhưng, chú Phong nói, mẹ vô tình quên mất cậu.
.
.
Aizz, trong lòng cậu nhóc âm thầm thở dài một hơi.
Cậu đã hứa với chú Phong, phải đợi đến lúc mẹ nhận ra cậu.
“Hì hì.” Nghe thấy lời Tiger nói, Lăng Vũ Hi thấy vui vẻ một chút, “Vẫn là Tiger tốt nhất, trẻ con không nói dối.
Ừ, tôi phải tự tin lên mới đúng.”
Cô bây giờ, so với trước kia tươi tỉnh hơn nhiều, cũng tỏ ra vui vẻ hơn.
Thật ra thì suốt hai năm ở Italia, khi cô nhìn thấy toàn thân mình quấn đầy băng vải, trong lòng vô cùng khó chịu lại thêm tự ti, đại khái người không giống người, quỷ không giống quỷ.
Cô cũng không hề soi gương.
Tiến sĩ Fei Denan không cho phép cô soi, nhưng hứa rằng, ông sẽ cố hết sức giúp cô khôi phục lại dung mạo.
Có thể, giọng nói của cô sẽ không lành lại được, dây thanh quản đã bị cháy hỏng, để có được dáng vẻ thế này, đã là quá tốt rồi.
Bác sĩ Fei Denan bảo cô mỗi quý phải trở về tái khám một lần, chờ sau này ổn định, cô chắc chắn sẽ có thể giống như người bình thường.
“Có lẽ, tái khám thêm mấy lần nữa, tôi có thể lại giống như trước đây vậy!” Cô tự an ủi mình.
Nhưng cô không nghĩ, cô đã quên mất mình dáng vẻ trước đây của mình rồi.
Tiger bỗng dưng ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, sau đó không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu, nghiên cứu vật nhỏ trong tay.
“Tiger, Phong ca còn chưa quay về sao? Lần này chỉ một mình anh ấy đi làm nhiệm vụ.” Lăng Vũ Hi buông chiếc gương nhỏ trong tay xuống, hỏi.
Tiger lắc đầu, “Chú Phong sẽ tự chăm sóc bản thân.” Đối với kỹ thuật của chú Phong, cho tới bây giờ cậu chưa từng lo lắng.
“Đúng vậy, lần nào cũng đều là Phong ca chăm sóc chúng ta.” Lăng Vũ Hi cười ngốc nghếch.
Hai năm qua, sống cùng bọn họ, cô thấy mình dần dần cũng tươi tỉnh lên rất nhiều.
Đặc biệt là nhóc Tiger, mặc dù mồm miệng độc địa, nhưng lần nào cũng là cậu nhóc đi an ủi cô.
Cô dịu dàng nhìn cậu nhóc đang bận rộn, tò mò hỏi, “Lần này cậu lại làm đồ tốt gì vậy?”
Đúng lúc này, trong phòng xuất hiện thêm một người, Diệc Linh.
Người cũng như tên, cô ấy chính là nữ sát thủ lãnh khốc năm đó.
“Vũ Hi, chủ nhân gọi cô qua một chuyến.” Giọng nói cũng lạnh lẽo, mỗi lần nhìn thấy Lăng Vũ Hi, trái tim cô sẽ không nhịn được mà nhói đau.
Quả thực, Lăng Vũ Hi mới chính là người phụ nữ mà Phong Ngạo yêu!
“Diệc Linh, chủ nhân tìm tôi?” Lăng Vũ Hi có chút kinh ngạc.
” Ừ, đúng vậy.” Diệc Linh bình tĩnh gật đầu, xoay người liền biến mất, nhanh như chưa từng xuất hiện vậy.
Nhìn bóng lưng Diệc Linh biến mất ở cửa, Lăng Vũ Hi quay đầu nói với Tiger: “Vậy tôi đi một chuyến.”
“À, con cũng đi xem một chút.” Tiger theo sát phía sau cô .
Phòng khách trong trụ sở chính Kingloy.
“Cái gì? Bảo tôi đi trộm cái cục thủy tinh cổ ấy?” Giọng khàn đặc kinh ngạc kêu lên.
“Ừ hừm!” Thủ lĩnh tổ chức Kingloy —— lão già tóc trắng hừ lạnh một tiếng, ném một tấm ảnh về phía Lăng Vũ Hi.
Cô