Nửa người Đường Giai Kỳ bị kéo lê trên hành lang tạo thành một vệt trượt dài.
Tiếng gào cuồng loạn của cô: "Thác Dã… Thác Dã… em không hạ độc, không phải em bỏ… Không phải em…"
Mặc cho bản thân gào thét, cô nhìn chăm chăm vào cô gái vừa tới kia, là cô ấy đó sao? Người phụ nữ mang thai đó sao? Ánh mắt bi thương của Đường Giai Kỳ lướt qua cô gái phía sau Úy Trì Thác Dã.
Chất giọng vịt đực khó nghe, diện mạo chỉ được xem là thanh tú, so với sắc đẹp của Đường Giai Kỳ căn bản không bằng.
Mặc dù bây giờ tóc tai cô có bù xù giống như mụ điên, thì Đường Giai Kỳ cô vẫn xinh đẹp hơn!
Là cô gái đó sao? Nhưng cô gái kia bụng cũng chỉ hơi hơi nhô lên, gần như nhìn không ra dấu vết mang thai…
"Không… Thác Dã… Em yêu anh… Em yêu anh…" Giống như phải bắt cho được tia hi vọng cuối cùng, Đường Giai Kỳ gào to hết sức! Cô yêu anh! Đã rất nhiều năm rồi, trước sau cô chỉ yêu mỗi mình anh, tại sao anh không nhìn thấy, tại sao…
Lăng Vũ Hi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài đi ra.
Cô không nghĩ sẽ gặp phải chuyện này.
Nhìn bảo vệ kéo một người phụ nữ áo quần xộc xệch, kêu gào thảm thiết như ma kêu quỷ khóc càng lúc càng xa, cô bị sốc bởi ba từ cuối của người phụ nữ kia!
Không hiểu sao, trong lòng Lăng Vũ Hi cảm thấy mất mát, đây phải chăng là cái kết của việc yêu gã đàn ông xấu xa này? Trong lòng không khỏi có chút bi thương.
"Sao em lại chạy ra đây rồi hả?" Cho đến khi Đường Giai Kỳ biến mất ở góc cua, Úy Trì Thác Dã mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người, đi đến trước mặt Lăng Vũ Hi, ôm hai vai cô, "Bên ngoài gió lớn, về phòng đi thôi."
Bác sĩ Vương im lặng đứng bên nãy giờ, nhìn sang Lăng Vũ Hi, cũng mở miệng nói, "Đúng vậy, cô Lăng, thời gian này tốt hơn hết đừng nên để bị cảm lạnh."
"Vâng." Nhẹ gật đầu, Lăng Vũ Hi xoay người trở về phòng, nhưng cảnh tượng vừa rồi, vẫn khiến cho cô thật lâu không thể bình tĩnh được.
Trở lại phòng, Úy Trì Thác Dã gọi người đến giúp cô thu dọn quần áo, còn bác sĩ Vương thì dẫn cô đi làm kiểm tra.
Cô phối hợp, không hỏi gì, có lẽ cũng không có gì để hỏi.
Dù sao, người giống như gã xấu xa có tiền có thế, diện mạo càng hấp dẫn phụ nữ.
Đừng nói Giang Tuyết Nhi, ngay đến người phụ nữ bệnh tâm thần vừa rồi kia thích anh, cũng chẳng có gì lạ!
Chỉ là, suốt buổi chiều, cô thất hồn lạc phách, tuy rằng gã xấu xa kia không nói lời nào, nhưng trong lòng cô vẫn có khúc mắc.
Thời điểm khám thai, Lăng Vũ Hi hỏi: "Bác sĩ Vương, thai nhi có bình thường không?"
Biểu cảm của bác sĩ Vương có chút mất tự nhiên, nhưng tất cả chỉ là thoáng qua, "Yên tâm, cô Lăng, chỉ cần tâm trạng cô thoải mái, tôi tin thai nhi sẽ an toàn tuyệt đối đi đến thế giới này."
Bác sĩ Vương nói vậy để trấn an.
Còn điều ông chưa nói tới là, thai nhi có chút bất ổn.
Do vụ va chạm xe lần trước, thai nhi đã bị chấn động mạnh.
Tuy rằng lúc này được an toàn, nhưng xác xuất sinh non vẫn có.
Tình hình hiện tại, lại thêm sự kiện thạch tín, xem ra cô Lăng có ở lại bệnh viện cũng không thể dưỡng thai tốt.
Do đó, bác sĩ Vương vẫn có một số lo lắng về tương lai của thai nhi.
"Cám ơn ông, Bác sĩ Vương." Gật đầu, Lăng Vũ Hi cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ lần trước, thiếu chút