“A!”
Úy Trì Thác Dã nhíu mày thở nhẹ. Giằng xuống cảm giác choáng váng, nơi nào đó trong cơ thể đau đớn khiến cho anh buộc mình phải mở mắt ra. Chết tiệt! Anh không phải bị hoa mắt chứ? Sao lại là Úy Trì Hi!
Shit! Con bé này sao lại có thể thản nhiên nắm chặt lấy hạ thể của anh!
“Con muốn làm cho ta bị tuyệt tự hả? Úy Trì Hi!” Úy Trì Thác Dã gằn từng tiếng qua kẽ răng, mặc dù đến thở cũng không xong, nhưng anh vẫn phát ra được khí thế lạnh thấu xương xưa nay của mình.
“Thác Dã ——” Úy Trì Hi hoảng hốt kêu lên, giờ phút này mới ý thức được thì ra lúc này mình đã liều mạng tóm chặt lấy phần nam tính của anh!
Oh My God! Cô nhanh chóng buông tay: “Xin lỗi, xin lỗi, người ta không biết.” Chẳng quan tâm đ ến vẻ mặt đang đỏ rần lên, cô run rẩy toàn thân quỳ thụp xuống sát bên anh, vuốt khẽ mặt Úy Trì Thác Dã. Lần này, cô đã có thể khẳng định được mình không hề nhìn lầm, thật sự là anh!
Sao anh lại nằm ở đây. Chúa ơi, anh còn bị thương, trên vai có một vệt máu đỏ tươi, thấm dần ra loang đỏ chiếc áo vest trắng của anh, nhìn thấy mà đau lòng!
“Vì sao người lại bị thương!” Cô chợt nhận ra vừa rồi mới thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen có mang theo súng, “Bọn chúng không phải muốn giết người chứ “
Úy Trì Hi lầu bầu đứng lên: “Người chắc chắn sẽ không có việc gì đâu!”
Nhìn Thác Dã cả người đầy máu, cô không nén được, nước mắt xối xả tuôn trào. Gấp gáp gắng sức xé rách quần áo trên người mình, cô nhất thiết phải cầm được máu cho anh.
Úy Trì Hi cố hết sức nâng bờ vai anh lên, xé bỏ cổ áo của anh, đem mảnh vải áp chặt vào mặt sau cánh tay anh, rồi tiếp tục quấn quanh trở lại bó chặt lấy miệng vết thương của anh: “Người cố nhịn đau chút nha.”
Từ bé ở Xích Long bang, cô đã nhìn thấy anh không ít lần bị thương. Mỗi lần nhớ tới những vết chém đó, cô liền khóc đến đỏ mắt. Vì sao đã là người xã hội đen thì nhất định phải chém giết, vì sao luôn luôn phải đao quang huyết ảnh, cô không muốn anh phải trải qua những ngày tháng