“Hừ!”
Úy Trì Hi bĩu môi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng giống như bị kim đâm. Từ nhỏ đến lớn, cô đã quá quen với cách nói châm chọc lãnh đạm này của anh: “Sớm biết vậy đã không thèm cứu người.”
“Vừa rồi người nào thiếu chút nữa làm cho ta bị tuyệt hậu hả? Còn nói cứu ta, đừng có chọc cười ta.” Úy Trì Thác Dã khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Á…” Mặt cô đỏ bừng lên, nghĩ đến vừa rồi sống chết níu chặt hạ thể của anh, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm một miếng đậu hủ rồi đâm đầu vào chết cho xong. Mặc dù đã từng cùng anh trải qua chuyện đó, nhưng mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy rất ngượng ngùng. Huống chi, anh hoàn toàn không biết người đó là cô.
Cô cũng không nói được nên lời…
Úy Trì Thác Dã nhìn sắc trời đã là hoàng hôn, trong rừng cây rậm rạp hầu như không thấy được điểm cuối, ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh lẽo: “Đi dọc theo đường mòn, trước khi trời tối nhất định sẽ tìm được lối ra!”
“À. Thế… Người vì sao lại bị thương ở Thailand?” Úy Trì Hi nhỏ giọng hỏi. Thấy anh bị thương, cô liền hiểu được việc này không thể xem thường.
“Trẻ con đừng có tò mò như vậy.” Anh cau mày, tựa lên bả vai nhỏ gầy của cô, mới phát hiện ra cô đã cao lớn trưởng thành rồi, không còn là cô bé con năm nào ôm chân anh bập bẹ i a nữa.
Quần áo của cô thiếu mất một mảng lớn, do đã dùng để băng bó vết thương cho anh.
Vòng eo nhỏ tuyết trắng để lộ ra, khiến anh không khỏi nhíu mày, liền cởi chiếc áo vest trắng đang khoác trên người xuống, cố chấp bọc kín cả người cô lại: “Mới tí tuổi đầu, đã thích lộ tay lộ chân?”
“Ở đâu chứ? Người ta không phải là vì cứu người sao.” Úy Trì Hi chu chu cái miệng nhỏ nhắn. Mặc dù không cam lòng, nhưng sực nhớ anh đang bị thương, đành phải ngoan ngoãn mặc vào, dù vậy miệng vẫn phản bác lại, “Thật sự là người đàn ông vô tâm vô phế mà!”
Đây chỉ là mới lộ có cái thắt lưng thôi. Lần đó ở vũ hội từ thiện, đồ cô mặc còn lộ đến đâu chứ, cổ chữ V khoét sâu đến bụng luôn. May mắn là anh không nhận ra cô, nếu không cô chắc chắn là bị anh tụng kinh giáo huấn