“Đừng nhúc nhích!” Anh nén giọng thấp xuống, siết chặt lấy thân thể cô trong vòng tay mạnh mẽ.
Nhìn thấy anh dần hạ đầu thấp xuống gần cô, cô gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh, đang từ từ phủ xuống người cô…
Không khí có chút mờ ám.
Ngực cô áp sát vào người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng đến mang tai, trái tim bé nhỏ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Anh còn bảo cô đừng nhúc nhích, hay là…
Khóe miệng Úy Trì Hi nhếch lên một nụ cười trộm, bàn tay nhỏ bé vô tình nắm chặt lấy vạt áo anh, thẹn thùng đỏ mặt nhắm nghiền hai mắt, cánh môi đỏ hồng lặng lẽ chu lên, chờ đợi bờ môi ấm áp kia phủ xuống…
Im lặng…
Lặng lẽ…
Khe khẽ…
Nhẹ nhàng…
Mềm mại…
Êm dịu…
Thầm thì…
…
Hả, đứng hình…
Sao lâu rồi vẫn không thấy cánh môi kia phủ lên.
“Được rồi.” Một lúc lâu sau, anh trầm giọng nói.
“Cái quái gì vậy?” Cô đột ngột mở choàng mắt ra, vẻ mặt ngơ ngơ, rốt cuộc thì anh đang làm gì vậy? Cái gì mà được rồi? Đợi cả buổi trời anh cũng không thèm hôn, hại cô phải chờ rất lâu nha.
“Vừa nãy có rắn.”
“Hả?!” Cô kinh hãi kêu lên, “Rắn á!” Cô hốt hoảng, cực kỳ sợ hãi.
Cô phắt một cái liền tót lên người Úy Trì Thác Dã, hai tay bám chặt lấy cổ anh một cách thô bạo, còn hai chân thì ngay tức khắc quắp ngang hông anh, hoảng loạn thét lên: “Người ta không muốn bị rắn cắn nha, cứu với cứu với!”
“Con không thấy là phản ứng đã quá chậm rồi hay sao? Ba đã đuổi con rắn đó đi từ lâu rồi.” Úy Trì Thác Dã hết cách phải đỡ lấy mông cô, đề phòng cô bị té ngã, sau đó tiện thể vỗ nhẹ một cái lên mông cô, “Không có ý thức đề phòng nguy hiểm gì cả, có phải đáng đánh đòn hay không?”
Ô ô ô, nghe thấy con rắn đã bị đuổi đi rồi, lúc này trái tim đang đập dồn của Úy Trì Hi mới từ từ đập thong thả lại.
Trời ạ, cô mặt mày nhăn nhúm, suýt ngất!
Còn tưởng rằng Thác Dã muốn làm gì cô, sự thật chứng minh, cô tự mình rước nhục,