Sao cô có thể không mặc áo lót?!
Đóa hồng mai nhỏ nở rộ, chạm vào mềm mại, cảm giác quá mức chân thật, khiến cho anh có chút mê mẫn!
Anh thô bạo tách mở hai cánh môi mọng nước của cô, ngay lúc đó cũng nới lỏng bàn tay đang đặt trên nụ hoa non mềm ra!
Nụ hoa phấn hồng vừa mới nở rộ trong nước, trong phút chốc đã vội héo rũ, khe khẽ run rẩy.
Đáng chết! Anh rốt cuộc đang làm gì vậy?
Nụ hôn này đã làm cho anh rung động vượt ra xa khỏi trí tưởng tượng của mình, thậm chí còn khiến cho anh mê muội, không thể tự kiềm chế! Anh dường như không nén được muốn ôm chặt lấy cô! Giữa hai ch ân cảm thấy đau tức, khiến cho anh phải thừa nhận, cô đã không còn là một cô bé nữa, mà đã là một người phụ nữ đủ sức k1ch thích d*c vọng trong anh.
Da thịt cô mịn màng, thêm mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, gợi cho anh nhớ lại đêm hôm đó, người con gái ở dưới thân anh thở gấp.
Nhưng cô không thể là người phụ nữ mà anh đã từng ôm ấp! Cô là con gái của anh, cô con gái do một tay anh nuôi lớn!
Anh không thể tha thứ cho những cảm xúc này của mình, ấn đường nhíu chặt, hai mắt cũng khẽ nheo lại! Cảm giác thấy sau lưng có một luồng nhiệt nóng rực như thiêu đốt, một tia sáng chợt lóe lên trong tâm trí, choáng váng khiến cho cánh tay đang ôm chặt cô của anh buông lỏng ra.
Ý thức từng chút một như đang bị hút ra, thể lực dần dần rã rời, anh một mạch chìm nghỉm xuống, cơn đau buốt sau lưng dường như đã làm tê liệt hết toàn bộ thần kinh của anh.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt vô cùng dơ bẩn của cô, gương mặt mập mạp bụ bẫm, rồi gương mặt nghịch ngợm đáng yêu, còn có khuôn mặt chỉ ngốc nghếch cười ngây ngô, và cả gương mặt trong sáng thuần khiết rung động lòng người… Trước mắt tất cả đều là bóng dáng của cô, bên tai văng vẳng tiếng khóc, tiếng cười, giọng nói nũng nịu của cô, tất cả như đang hòa quyện vào trong làn nước biển xoay tròn trong tâm trí anh.
Trái tim anh giống như bị nứt ra, một dòng khí nghịch lưu không biết tên làm cho toàn thân anh cứng đờ. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có cảm giác như thế? Nhưng anh không thể tiếp tục hôn cô được. Dù cho nụ hôn này có làm cho anh say mê, đôi môi mềm mại của cô đem đến cho anh bao nhiêu là mật ngọt điên cuồng, sự ngọt ngào của cô gợi cho anh cảm giác quen thuộc biết bao. Thậm chí còn khiến cho đầu óc của anh toàn quay cuồng những hình ảnh xuân sắc dạt dào, nhưng anh quả thật không thể!
Anh không thể!
Cô là con gái của anh. Anh là papa của cô, cho dù anh dường như cũng đã bắt đầu lưu tâm đ ến thân phận này, thì anh vẫn chỉ có thể là papa…
*********
Phụt
Một cái xô mạnh, đột ngột đẩy cô ra xa, trong nháy mắt nước biển ào ạt tràn vào miệng cô.
Khụ khụ!
Nước biển mặn đắng thật là khó chịu, cô mê man nhìn anh, ngay tức thì cảm giác tức ngực vừa mới giảm bớt lúc nãy đã bị cuốn phăng đi, làm cô trở tay không kịp.
Xuyên qua làn nước biển màu xanh ngọc, cô chăm chăm nhìn anh không rời, nhưng cũng không thể nhìn thấy rõ. Cảm giác ngạt thở càng lúc càng tăng. Cô cố gắng bắt lấy cánh tay rắn chắc kia, nhưng chạm vào lại chỉ là chiếc đuôi cá đang ngoe nguẩy.
Tình yêu này thật hư không, trong lúc cô nghĩ đã bắt được anh, thì khi vươn tay ra, lại không thể nắm được bất cứ cái gì.
Ở dưới lòng đại dương này, anh đã đẩy cô ra. Trước đó một giây anh vừa mới hôn cô, thế mà ở giây tiếp theo anh đã buông tay bỏ mặc cho cô chìm xuống.
Anh đang ở đâu? Nước biển mặn chát làm cô không thể nhìn thấy rõ. Cô hoảng hốt, đôi tay nhỏ vung vẫy tìm mọi cách để bắt được anh. Thậm chí nếu chỉ là một cái lướt qua anh thôi cũng đã là quá tốt rồi, nhưng lại phát hiện ra mình đã hoàn toàn mất hết sức lực. Áp lực nước biển khiến cho cô không thể di chuyển được. Sau vài lần thử sức, cô cũng chỉ bắt được toàn là nước biển lạnh như băng, khiến cho cả cơ thể và cả trái tim cô càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
Khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lan dần lên, như những sợi tơ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể cô. Nỗi sợ hãi giống như một loài tảo biển, bám riết quấn chặt lấy cô!
Cô không