“Á, cái đó có thể là do Thím Lâm vô tình đánh rơi.” Cô cười gượng xấu hổ, trong lòng thầm lẩm bẩm, xin lỗi Thím Lâm.
“Úy Trì Hi!” Úy Trì Thác Dã nắm chặt các khớp tay kêu lên răng rắc. Chú thím Lâm cũng đã lớn tuổi rồi, cần gì bà ấy phải làm cái việc phí công vô ích này chứ.
“À, thời tiết đêm nay thật đẹp, nha?” Cô chỉ vào màn trời đêm tối đen bên ngoài cửa sổ, thuận miệng nói.
“Con tiếp tục đánh trống lãng một lần nữa, thử xem!” Chân mày anh nhíu chặt lại.
“Ha ha, không có ạ, chuyện kể rằng có một du khách người Malaysia đi du lịch đến Thailand, gọi một con tôm hùm cho bữa ăn tối, sau khi ăn xong liền hỏi người bồi bàn ‘Các anh sẽ xử lý vỏ con tôm này như thế nào?’. Người bồi bàn nói ‘Không làm gì cả, chỉ vất nó đi thôi’ …” Cô tíu ta tíu tít, anh hỏi một đường cô trả lời một nẻo không ăn nhập gì với nhau.
“Úy —— Trì —— Hi!” Anh quát lên, “Con giải thích rõ ràng chuyện này cho ta, đây là cái gì? !”
“Á, thế này không phải là đang giải thích hay sao…” Cô đột nhiên bị dọa cho hoảng sợ, đầu lưỡi giống như bị xoắn lại, trong đầu cố nhớ cho ra câu chuyện về chiếc bao cao su đã từng được nghe qua, “Sau đó ông khách Malaysia kia liền nói ‘Vất đi thì quá lãng phí, ở đất nước chúng tôi, vỏ tôm sẽ được đưa vào nhà máy làm tiếp thành bánh tôm’. Một lát sau, ông khách Malaysia gọi thêm một đ ĩa cam để tráng miệng, sau khi ăn xong lại hỏi người bồi bàn ‘Thế các anh sẽ làm gì với vỏ cam?’ Người bồi bàn trả lời ‘Không làm gì cả, chỉ việc ném nó vào sọt rác thôi’…”
“Con ngứa da rồi có phải hay không!” Anh ném thẳng chiếc bao cao su lên trên người cô, không thể chịu nổi cái kiểu vờ vịt của cô nữa rồi.
“Á, cẩn thận huyết áp, coi chừng tăng huyết áp nha.” Cô cười ngây ngô, bắt được chiếc bao cao su anh ném tới, “Người ta đang giải thích cho người biết, đây là cái gì đấy thôi. Sau đó ông khách Malaysia kia lại nói ‘Ở Malaysia chúng tôi, vỏ cam được đưa vào nhà máy để làm thành mứt hoa quả’. Tiếp theo, vị khách Malaysia đó lại gọi lên một ít kẹo chewing gum…”
“Úy Trì Hi! Không cần thử thách lòng kiên nhẫn của ta!” Trên trán anh gân xanh đã nổi lên, không đợi cô nói xong, liền túm chặt lấy cổ áo của cô.
“A…” Cô kêu lên một tiếng, “Cũng sắp nói đến phần trọng điểm rồi! Sau khi người khách Malaysia kia ăn xong kẹo chewing gum, rồi nhả bã kẹo ra đĩa, lại hỏi tiếp ‘Vậy các anh sẽ xử lý thế nào với bã kẹo chewing gum vậy?’, người bồi bàn trả lời ‘Chúng tôi cũng sẽ vất nó thôi!’. Ông khách Malaysia nói ‘Ở Malaysia, chúng tôi sẽ đem bã kẹo chewing gum đưa vào nhà máy, làm thành bao cao su, sau đó xuất qua Thailand các anh.’ …”
“Hết chưa?!” Anh túm lấy cổ áo cô nhấc bổng lên, giống như xách một chú gà con. “Vẫn còn một câu cuối cùng nữa, cuối cùng ông khách Malaysia kia cũng gọi thanh toán, lúc người bồi bàn cầm hóa đơn tới liền hỏi ‘Vậy người Malaysia các anh xử lý thế nào với bao cao su đã dùng rồi?’ Ông khách Malaysia trả lời ‘Không làm gì cả, chỉ vứt nó đi thôi!’ Người bồi bàn liếc mắt một cái nhìn ông khách Malaysia, kiêu ngạo nói ‘Ở Thailand chúng tôi bao cao su dùng rồi sẽ được tống vào nhà máy, sản xuất ra kẹo chewing gum rồi xuất khẩu sang Malaysia’. Anh ta vừa nói xong, ông khách Malaysia mặt mày lập tức xanh mét, oa ha ha ha…” Úy Trì Hi chợt cười phá lên. Cô cười đến mức nước mắt cũng đã chảy vòng quanh.
Có thể người nào đó mặt mày cũng đã xanh mét. Chuyện cô kể một chút cũng không buồn cười. Rõ ràng, đây chỉ là hành vi viện cớ tìm cách đánh trống lãng của cô mà thôi. Cô cho rằng anh chỉ làm ra vẻ hù dọa suông thôi sao?!
“Đây là lời giải thích của con? Không phải con muốn nói với ta là con dự định xem nó như là kẹo chewing gum chứ hả!” Anh đen mặt, một tay nhấc cô đến bên giường.
“Người, người muốn làm gì vậy?! Người ta chỉ là tò mò chút thôi mà, người lại không có chỉ cho người ta cách sử dụng.” Cô bĩu môi ấm ức, có chút không dám nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ của anh. Anh muốn làm gì chứ…
Úy Trì Thác Dã ngồi bên mép giường, một tay ôm lấy cô kéo qua, đặt cô nằm úp sấp trên đùi của anh: “Bây giờ ta sẽ dạy cho con, thứ này không phải là thứ con có thể