“Đúng đúng đúng rồi, cô Tuyết Nhi mau vào đi, bên ngoài gió lớn lắm. Thím Lâm đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một bữa tối rất thịnh soạn.” Thím Lâm mỉm cười vui vẻ kéo tay Tuyết Nhi vào nhà, dẫn cô ấy băng qua phòng khách vào trong.
Úy Trì Hi nhìn chằm chằm vào mắt của Thác Dã, anh vẫn luôn cố tình lãng tránh, chỉ buông ra một câu: “Mau vào ăn cơm.” Xong rồi vội vã đi vào.
Để mặc cô dẫm chân giận dỗi ở ngoài cửa. Ừ thì, cô thừa nhận cái cô Giang Tuyết Nhi đó đúng là rất xinh đẹp, nhưng dù sao đi nữa cô cũng đã ở cùng anh mười hai năm rồi, cô Giang Tuyết Nhi mới ở được bao lâu chứ?
“Nào, nào, cô Tuyết Nhi, mời cô ngồi. Cậu chủ cũng ngồi xuống đi.” Thím Lâm bận rộn tiếp đãi khách quý, vội vã thúc giục chú Lâm bưng thức ăn từ trong nhà bếp lên.
Úy Trì Hi bĩu môi, muốn lẻn lên lầu, cô thèm vào để ý cái cô Tuyết Nhi gì gì đấy, chỉ cần mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.
“Úy Trì Hi!” Úy Trì Thác Dã nhìn cô, “Con bé này càng ngày càng không biết lễ nghĩa, không nhìn thấy trong nhà đang có khách sao?”
“À, con, con lên lầu thay quần áo một lát.” Cô thuận miệng lấy đại một lý do. Tại sao anh đối với Giang Tuyết Nhi thì dịu dàng thế, còn đối với cô thì luôn lãnh đạm hà khắc đến vậy?!.
Lời khiển trách của anh làm Tuyết Nhi quay đầu lại, nhìn thấy Úy Trì Hi đang đứng như trời trồng bên cạnh cầu thang, biểu hiện giống như mọi đứa trẻ con khi làm việc gì sai, cô ta vội vàng nói với Thác Dã: “Thác Dã, con bé vẫn còn là một đứa trẻ, anh đừng có dọa nó chứ.”
“Không cần thay đồ đâu, hãy ngoan ngoãn qua đây dùng cơm đi.” Lông mày anh cau lại, tiếp lời của Giang Tuyết Nhi một cách nhẹ nhàng “Em đừng để ý đến con bé, nó thật là vô kỹ luật mà.”
“Hừ!” Tiếng hừ đầy bực tức từ trong mũi Úy Trì Hi bật ra, anh có cần thiết phải che chở cho Giang Tuyết Nhi đến vậy không? Tức quá, tức chết mất thôi.
“Tiểu Hi nhanh tới đây ngồi nha, hihi.” Giang Tuyết Nhi vẫy vẫy tay mỉm cười, hất mái tóc dài đang rũ trên vai áo cô ấy ra sau, cứ như cô ấy mới chính là nữ chủ nhân của Xích Long bảo vậy.
Bĩu môi, Úy Trì Hi thong thả bước về phía trước, ngoan ngoãn ngồi xuống, không nói một lời nào.
Lúc này, Thím Lâm đã sắp thức ăn hết lên bàn: “Cậu chủ, cô Tuyết nhi, mọi người từ từ dùng cơm nhé.”
“Thím Lâm, chú Lâm, hai người cũng ngồi xuống cùng ăn đi.” Vẻ mặt Giang Tuyết Nhi dịu dàng, nụ cười đấy thật làm cho Úy Trì Hi xốn mắt.
“Không, không, chúng tôi là kẻ ăn người làm, như thế thì không được hay cho lắm.” Thím Lâm vội vàng từ chối.
Úy Trì Hi chịu không nổi, Giang Tuyết Nhi thật là giả tạo, vừa mới đến đã lấy thân phận bà chủ, cô ta cho rằng mình là ai chứ. “Thím lâm, dì Giang đã bảo hai người ngồi, thì hai người cứ ngồi xuống đi” Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “dì Giang”
“Ừ, haha.” Giang Tuyết Nhi nghe thấy thế khuôn mặt đột nhiên biến sắc trắng bạch, chỉ có thể gượng cười hai tiếng. Cô đã già đến vậy rồi sao? Cô chỉ mới có hai mươi hai tuổi thôi mà.
“Úy Trì Hi, gọi chị Tuyết Nhi là được rồi.” Ngồi ở vị trí chủ tọa Thác Dã nhanh chóng nhíu chặt hai hàng lông mày lại. Cái con bé Úy Trì Hi này rõ ràng là cố ý, “Thím Lâm, chú Lâm, không sao đâu, ngồi xuống đi.”
Cậu chủ cũng đã lên tiếng rồi, chú Lâm, thím Lâm cũng không còn gì để tiếp tục thoái thác nữa.
Chỉ là, ở đây có một người nào đó vẫn không vừa lòng cho lắm: “Vậy, chị Tuyết Nhi, phải gọi người là “chú” mới đúng chứ nhỉ. Người nói xem có phải vậy không ‘papa’!”
Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “papa” làm