Đêm tháng năm, ánh sao sáng tỏ, gió thổi nhè nhẹ, mảnh trăng non lặng lẽ treo lơ lững trên ngọn cây. Trời đêm cao thăm thẳm, vũ trụ bao la vô cùng tận, không khỏi khiến cho vạn vật thầm than thở mình thật nhỏ bé.
Ban đêm ở Xích Long Bảo, không khí yên tĩnh có chút kỳ quái.
Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiệnl.
Kéo theo một ngọn gió mát rượi thổi nhẹ đến;
Tiếp theo, bóng đen vọt đến một chỗ khác,
Lao vút đi dưới luồng sáng của ánh trăng non;
Cuối cùng, cạch một tiếng,
Mở hé ra một bên cánh cửa, nhanh chóng lẻn vào…
Tách!
Ánh đèn đột ngột sáng bừng lên!
“Úy Trì Hi!” Chất giọng trầm thấp buồn bực đè nén tức giận vang lên.
“Oái!” Bóng đen đột ngột đứng lại!
“Thác Dã, Tiểu Hi trở về là tốt rồi.” Một giọng nữ nũng nịu đến gai người.
“Đây là lần thứ mấy con về muộn!” Úy Trì Thác Dã ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt xanh mét.
Cả người Úy Trì Hi được bao phủ trong ánh sáng không còn chỗ nào để ẩn nấp. Cô tưởng rằng cô đã đủ nhẹ nhàng đủ yên tĩnh rồi, không ngờ rằng lại bị bắt gian tại trận.
“Tiểu Hi, trễ rồi, con mau đi nghỉ ngơi đi.” Giang Tuyết Nhi khoát lấy cánh tay Úy Trì Thác Dã, vừa xoa dịu cơn giận của anh, vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt của Úy Trì Hi.
“Con nói đi, đây là lần thứ mấy đi chơi với Tề Gia Nhạc!” Úy Trì Thác Dã bất chấp sự khuyên giải của Giang Tuyết Nhi, đứng dậy đi đến chỗ của Úy Trì Hi, bước đi nhẹ nhàng giống như một con báo.
Ai, anh ta đúng là một con báo vừa tao nhã dũng mãnh nhưng cũng lại vừa nguy hiểm. Úy Trì Hi khe khẽ thở dài. Người đàn ông này, luôn có thể dễ dàng tác động lên mỗi một tế bào nhỏ của cô, mỗi một sợi dây thần kinh, mỗi một micrômét một đều đã run lên sợ hãi.
Mái tóc ngắn bóng mượt đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú cương nghị, đôi mắt sâu thăm thẳm sáng long lanh, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mím chặt, dáng người cao to lực lưỡng, đôi chân dài thon dài tuyệt đẹp của anh… Càng lúc càng nhích đến gần cô hơn.
Mỗi khi anh tới gần, luôn luôn khiến cho cô run rẩy một cách khó hiểu, tim đập mạnh giống như nai con chạy loạn, vô tình, đã bị dáng vẻ của anh làm cho hoa mắt thất thần.
Vì sao ảnh hưởng của người đàn ông này đối với cô lại có thể mạnh mẽ đến thế, đến mức không thể cưỡng lại được, gần như muốn nhấn chìm cô?
Nếu như cô không mang họ anh.
Nếu như cô không gọi anh là papa.
Nếu như trong mắt anh không phải là Giang Tuyết Nhi kia.
Nếu như cô có thể…
“…” Giọng cô có chút nghẹn lại. Anh vẫn cao lớn như mọi khi, anh tuấn đến thế, nên mới dễ dàng khiến cho cô mê muội.
“Tiểu Hi, à, con vẫn nên ngoan ngoãn trả lời papa của con đi.” Giang Tuyết Nhi thấy cô vẫn không nhúc nhích ngây ngốc đứng ngẩn người ra đó, không nhịn được mở miệng khuyên nhủ. Giữa hai cha con bọn họ vẫn luôn tràn ngập mùi thuốc súng.
“Không cần cô xía miệng vào!” Úy Trì Hi đột nhiên cãi lại, quay về phía Giang Tuyết Nhi quát lên. Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ, tự ình là vợ của anh ấy ư? Cô ta cho rằng cô là ai, muốn ra vẻ mẹ kế hiền đức sao? Giang Tuyết Nhi đang mưu tính chuyện gì? Mới đến có vài ngày, đã muốn cướp đi hết mọi thứ mà cô vất vả trong mười hai năm mới có được ư!
“…” Thân mình Giang Tuyết Nhi rõ ràng có chút run rẩy. Cô ta bám chặt lấy cánh tay của Úy Trì Thác Dã, những giọt nước mắt tủi thân cứ ào ào chảy xuống.
“Úy —— Trì —— Hi!” Úy Trì Thác Dã từ trong kẽ răng phun ra ba chữ kia. Anh cố gắng kiềm chế nắm đấm của mình.
“Đúng vậy mà, liên quan quái gì đến bà ta!” Cô hừ mũi nói.
Cô sẽ không chịu yếu thế. Cô khinh thường loại phụ nữ luôn khóc lóc sướt mướt. Cô