Bữa ăn tối ngon lành, Úy Trì Hi mỉm cười vui vẻ trải qua. Cô cảm thấy mình giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, tất cả mọi thứ đều tuyệt vời đến khó tin.
“Thác Dã, nghe nói chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ này là do thật lâu thật lâu trước kia, có một vị công tước người Anh vì người vợ Đông Phương xinh đẹp của mình mà đã chế tạo ra nha, thật lãng mạn biết bao.” Sau bữa tối, cô kiên quyết lôi kéo anh đi sát đến mép hàng rào chắn trên boong tàu. Nhìn về mặt biển phía xa xa, ánh trăng phản chiếu xuống đó, giống như đang muốn kể lại truyền thuyết xinh đẹp này.
“Ưmmm.” Úy Trì Thác Dã nhẹ giọng trả lời, nhìn cô vui vẻ nhảy múa trên boong. Vị mặn của gió biển xông vào mũi, anh hít thật sâu vào một hơi, tựa lưng vào lan can bảo vệ, lẳng lặng châm một điếu thuốc.
Anh rít sâu một hơi thuốc, phun ra từng vòng khói nhỏ, chăm chú nhìn về phía sóng biển đêm phía xa xa kia, dường như có tâm sự nặng nề.
“Thác Dã?” Úy Trì Hi quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang đứng một mình ở đầu kia, dựa người lên lan can bảo vệ hút thuốc, từng vòng khói phun ra nhanh chóng bị gió biển thổi bay đi mất. Bóng lưng của anh thậm chí lại có chút cô đơn. Rất ít khi nhìn thấy anh hút thuốc, giờ nhìn thấy bóng lưng trống trải cô đơn kia, lòng cô quặn đau lên từng cơn. “Người, làm sao vậy?” Cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh anh.
“Thác Dã?” Cô ngước mắt nhìn chằm chằm anh, dịu dàng gọi. Anh ở ngay bên cạnh cô, lại vẫn cao lớn đến vậy, cao ngạo đến thế. Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh giống như một tác phẩm điêu khắc, lộ ra vẻ mặt cương nghị, lại thêm lần nữa, khiến cho cô mê muội.
Úy Trì Thác Dã rít nốt mẩu thuốc lá trên tay, phun ra vòng khói cuối cùng, khàn khàn giọng nói: “Không chơi nữa?”
“Ừm, lại đây trò chuyện với người, ‘ông già cô độc’ à.” Cô cười khẽ, tiếp theo đưa tay lên chụm lại thành hình chiếc loa, hướng ra biển hét lên, “Thác Dã là ‘ông già cô độc’ kinh khủng nhất thế giới—— “
Tiếng sóng biển, trong nháy mắt nuốt chửng lấy âm thanh phản hồi của cô. Anh nghe tiếng hét của cô, không nén nổi cúi đầu cười nhạo, chế giễu phun ra hai chữ: “Ngây thơ.”
“Người ta đúng là ngây thơ đó, thì sao nào!” Cô xấu hổ làm mặt quỷ với anh, khóe mắt liếc nhìn cách đó không xa có một ông lão ngồi xe lăn, một mình ngắm nhìn trời đêm. Trên boong tàu gió cũng bắt đầu lạnh dần lên, thoạt nhìn bộ dạng ông ta trông rất cô độc, “Người xem, cũng có ông lão cô đơn giống người kìa.”
Úy Trì Thác Dã quay đầu, nhìn theo hướng tay cô chỉ, nhìn về phía ông lão ngồi xe lăn bên kia. Đôi mắt đen bỗng nhiên tối sầm lại, cánh môi mỏng khẽ mím chặt, không nói tiếng nào.
“Ông lão nhìn thật đáng thương nha, để người ta qua đó xem sao.”
Úy Trì Hi chợt nảy lên ý muốn chọc phá, tung tăng chạy đến trước mặt ông lão.
Cô hơi khom người xuống, nhìn ông lão dịu dàng mỉm cười ngọt liệm, nói: “Ông ơi, sao ông chỉ có một mình vậy?”
Ông lão nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, cười hiền lành nói: “Cháu gái nhỏ, ông ở một mình cũng đã quen rồi.” Giọng nói cũng khá to rõ, nghe qua thấy tràn đầy năng lượng, chỉ là khẩu âm có hơi chút cứng nhắc.
“Ông ơi, nhà của ông ở chỗ nào vậy? Người nhà của ông đâu?” Úy Trì Hi ngay lập tức nảy sinh cảm tình với ông lão này, thân thiết hỏi.
“Ta là người Nhật Bản, rất nhiều năm trước đây đã sống ở Trung Quốc. Ta thật sự thích nơi này.” Ông lão mỉm cười hiền lành, trên khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn, nhìn qua dáng vẻ rất thân thiện nhã nhặn. Ông là người Nhật Bản, chẳng trách khẩu âm của ông có chút cứng nhắc.
“Vậy sao? Ông đã sống ở Trung Quốc bao nhiêu năm rồi?” Lòng hiếu kỳ của cô lập tức bị người khách nước ngoài này khơi ra.
“Dường như đã bốn mươi năm rồi…” Ông lão khẽ gật đầu, thở dài một hơi, “Những điều tốt đẹp nhất của ta, đều trải qua tại Trung Quốc…” Ông lão nói xong, bỗng nhiên trong mắt mơ