“Được, vậy cũng tốt, đêm nay chúng ta sẽ ở lại Xích Long bảo.” Úy trì Thác Dã gật đầu, anh nói ‘chúng ta’ đương nhiên là gồm cả Úy Trì Hi.
“Ọe —— ọe ——” Đúng vào lúc anh gật đầu. Úy Trì Hi cũng không thể nhịn được nữa, dạ dày co thắt từng cơn, vội vàng che miệng lại, đứng lên phóng về phía WC.
Thím Lâm nhìn theo bóng lưng Úy Trì Hi nghi hoặc nói: “Cô chủ nhỏ đã bị làm sao vậy? Không ăn được Sushi cuốn sao?”
“Thím Lâm, thím qua xem thử một chút.” Úy Trì Thác Dã nhíu mày. Trong ấn tượng của anh, đây không phải là lần đầu tiên con bé bị nôn, chẳng lẽ bị mắc bệnh gì rồi sao?
“Dạ, cậu chủ, tôi đi xem liền.” Thím Lâm vội vàng gật đầu, xoay người, đi về phía WC.
“Thác Dã, Tiểu Hi sẽ không có việc gì chứ? Sushi cuốn của em đều rất sạch sẽ nha.” Giang Tuyết Nhi vô cùng lo lắng. Nếu như món sushi cuốn do chính tay cô làm hại Tiểu Hi bị nôn mửa, vậy thì cô sẽ rất áy náy.
“Tuyết Nhi, không liên quan đến em, là do dạ dày của con bé không được tốt thôi.” Úy Trì Thác Dã vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang nắm chặt của Giang Tuyết Nhi, phát hiện thấy thân mình cô hơi run rẩy. Anh nhanh chóng đứng dậy đi ra phía sau lưng cô, đỡ lấy cơ thể cô an ủi “Thư giãn, Tuyết Nhi, không nên kích động.” Giang Tuyết Nhi hít sâu một hơi, cảm giác nghẹt thở thoáng dịu đi, theo sau là một giọt nước mắt thẳng tắp rơi xuống: “Thác Dã… em thật sự… không cố ý…”
“Tuyết Nhi, đừng khóc. Em không thể bị kích động, thật sự không liên quan đến em.” Úy Trì Thác Dã vỗ nhẹ lên bờ vai đang run rẩy của cô, ấn đường nhíu chặt. Không ngờ Tuyết Nhi lại dễ bị kích động đến vậy, việc này bản thân anh cũng không thể giúp được, phải làm thế nào mới tốt đây?
Trong WC, Úy Trì Hi gần như nằm gục ngay trên thành bồn vệ sinh không ngừng nôn mửa. Đến khi nôn xong, trên mặt cô cũng đã đầy nước mắt, không nhịn được khóc rống lên.
“Cô chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, cô không sao chứ? Đừng dọa thím Lâm a.” Thím Lâm nhíu chặt mày, trông thấy Úy Trì Hi nôn mửa không ngừng như vậy, bây giờ lại còn khóc lóc thảm thiết, trong nhất thời bà thật sự bị dọa cho hoảng sợ. Bà chăm sóc cô chủ nhỏ từ bé đến lớn, đã nhiều năm rồi bà chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc qua: “Cô chủ nhỏ, cô làm sao vậy, khóc đến mức làm cho thím Lâm cũng đau lòng luôn rồi …”
“Hu hu hu, thím Lâm…, con, con ….thật sự… khổ sở.” Úy Trì Hi nức nở đáp, thở không ra hơi. Cô thực sự, thực sự khổ sở. Khi nghĩ tới Thác Dã nhìn Giang Tuyết Nhi bằng ánh mắt dịu dàng, cô liền cảm thấy toàn thân đau đớn giống như bị vạn tiễn xuyên tim!
Nếu như nói anh và Đường Giai Kỳ thân thể quấn quýt lấy nhau, khiến mắt cô như bị kim châm đau nhức. Vậy thì khi anh và Giang Tuyết Nhi liếc mắt đưa tình, đã khiến cho trái tim cô như bị muối xát kim châm! Cô biết, cô cũng có thể nhìn ra được, Đường Giai Kì chỉ là công cụ phát ti3t của anh, nhưng Giang Tuyết Nhi thì không giống như vậy. Giang Tuyết Nhi giống như bảo bối được anh nâng niu trong tay, cũng không để cho ai dễ dàng thương tổn. Chính vì vậy mà vừa khéo lại đâm thật sâu vào trái tim cô.
Chết tiệt, cô thật sự để ý! Giang Tuyết Nhi rốt cuộc là ai?!
“Thím Lâm… thím, thím nói đi…, Giang… Tuyết Nhi … là ai ….?” Úy Trì Hi khóc như hoa lê trong mưa, dùng ánh mắt đáng thương nhìn thím Lâm, thật giống như chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ. Thím Lâm thấy vậy