“Thác Dã, Tiểu Hi thế nào rồi?” Giọng nói của Giang Tuyết Nhi từ ngoài cửa truyền vào.
Anh bất chợt đẩy mạnh cô ra, Úy Trì Hi lảo đảo một cái thiếu chút nữa đụng phải bồn lavabo cảm ứng.
“Cẩn thận.” Anh theo bản năng giữ chặt lấy cánh tay cô, hít sâu một hơi, ôm lấy thân hình mềm nhũn của cô, né tránh ánh mắt như bốc lửa của cô.
“Người muốn làm gì!” Úy Trì Hi bị anh ôm ngang nhấc bổng lên, thất thanh kêu to, cánh tay ngọc mảnh khảnh theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh.
“A! Tiểu Hi…” Giang Tuyết Nhi vừa lúc nhìn thấy anh ôm Úy Trì Hi vội hỏi “Thác Dã, Tiểu Hi, con bé …”
“Tuyết Nhi em tránh ra một chút, kẻo không lại đụng phải em.” Úy Trì Thác Dã ôm lấy thân hình Úy Trì Hi không hề giải thích với Giang Tuyết Nhi liền đi một mạch về phía cửa.
Úy Trì Hi không muốn nhìn thấy Giang Tuyết Nhi, vì thế liền vùi mặt vào sâu trong lồ ng ngực dày rộng của anh, nước mắt, nước mũi giận dỗi dường như cũng nhân đó mà quệt hết lên chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh.
“Ồ, được, Thác Dã anh cẩn thận một chút nha!” Giang Tuyết Nhi vội vàng nhường đường, khẩn trương nhìn theo bọn họ.
Anh không chút do dự ôm Úy Trì Hi bước ra, vừa đi vừa hét lên: “Chú Lâm, bác sĩ Quý còn chưa tới sao?”
“Đến rồi, đến rồi!” Thím Lâm vừa lúc bước vào cửa, đi theo phía sau là một người đàn ông cao tuổi mặc một chiếc áo khoác màu xám bạc, khoảng hơn sáu mươi tuổi. “Cậu chủ, bác sĩ Quý đến rồi”.
“Ừ, bác sĩ Quý, phiền ông đi theo tôi.” Úy Trì Thác Dã ôm Úy Trì Hi đi lên lầu, một bên dặn dò bác sĩ Quý, một bên hướng cô gái nhỏ trong lòng thấp giọng nói: “Con cố chịu thêm một lát, bác sĩ Quý đến rồi.”
“Ừm!” Cô gái nhỏ trong lòng phát ra một tiếng rên khẽ. Cô sợ không dám đối mặt nhưng người kia vẫn đến! Oh my God, phải làm gì bây giờ!
Cô vùi đầu xuống càng sâu, căn bản không dám liếc mắt nhìn bác sĩ Quý lấy một cái. Tâm trạng rối bời, phải làm thế nào đây!
Úy Trì Thác Dã chậm rãi ôm Úy trì Hi trở về phòng ngủ của cô ở Xích Long bảo, đặt cô xuống giường, cẩn thận giúp cô cởi giày ra: “Mau nằm vào trong chăn đi.” Anh quay đầu thấy bác sĩ Quý đã đứng ở cửa liền nói: “Bác sĩ Quý, làm phiền ông.”
Bác sĩ Quý gật đầu, đi vào trong phòng, dùng giọng nói nhã nhặn hỏi: “Cậu chủ, cô tiểu Hi cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
“Con bé nôn rất nhiều, cũng không biết có phải là do dạ dày có vấn đề hay không, phiền bác sĩ Quý khám cho con bé xem sao.” Lông mày anh vẫn nhíu chặt như trước.
“Được, để tôi khám thử xem.” Bác sĩ Quý cầm hộp đựng thuốc vẫn đem theo bên người để lên trên giường, lấy ống nghe y tế ra, đi đến trước mặt Úy Trì Hi.
“Oái!” Lông tơ của cô dựng đứng cả lên, vội lùi người vào sâu trong chăn, vô cùng hoảng sợ nhìn bác sĩ Quý.
“Úy Trì Hi, không được làm loạn, ngoan ngoãn để bác sĩ Quý khám xem.” Úy Trì Thác Dã thấy cô tránh né, lập tức quát lên.
Thím Lâm và Giang Tuyết Nhi cũng đi vào trong phòng, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Úy Trì Hi.
Úy Trì Hi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đều đồng thời tập trung lên mặt cô, đột nhiên kêu lên: “Người ta không cần.”
“Con đã nôn đến như vậy, lại còn la hét không chịu khám.” Anh nhướng mi, cao giọng nói: “Bác sĩ Quý, ông đừng để ý đến con bé.”
Dứt lời, anh chuẩn bị đi qua giữ chặt lấy cô. Con bé này không dùng bạo lực là không chịu hợp tác phải không?
“A—chờ, chờ một chút!” Úy Trì Hi hoảng hốt kêu lên, “Con muốn tất cả