Bác sĩ Quý xách theo hộp thuốc, sắc mặt nghiêm trọng rời khỏi Xích Long bảo. Dọc theo đường đi, ông luôn tự hỏi từ nay về sau phải làm như thế nào để giải quyết tốt hậu quả chuyện này. Dù sao bụng của cô Tiểu Hi sẽ càng ngày càng lớn, muốn giấu cũng giấu không được.
Ông âm thầm cầu nguyện, hy vọng cha của đứa con trong bụng cô Tiểu Hi, có thể mau chóng chịu trách nhiệm với cô Tiểu Hi, nếu vậy ông cũng không cần phải phiền não nữa rồi, dù sao với tính tình của cậu chủ, ông cũng phần nào hiểu được. Làm bác sĩ tại gia cho nhà Úy Trì đã vài chục năm, ông biết gia tộc Úy Trì tuyệt đối không cho phép xuất hiện vết nhơ, nếu không—– ông thật sự cũng không dám tưởng tượng!
Bi kịch đã từng xảy ra một lần, ông thật không muốn nó lại xảy ra lần thứ hai. Cầu mong, cầu mong cho cô Tiểu Hi có thể bình an, thuận lợi vượt qua khó khăn này…
Úy Trì Hi bên này vừa nhìn thấy bác sĩ Quý bỏ đi, thì bên kia đã nhanh chóng ngồi dậy rời khỏi giường, mang giày vào, bước nhanh ra khỏi phòng. Đúng lúc này, Úy Trì Thác Dã mới đưa bác sĩ Quý về cũng đã quay trở lại.
“Tại sao con còn chạy ra đây?” Úy Trì Thác Dã trầm giọng nói. Con bé này không chịu nằm yên, nghỉ ngơi ở trên gường lại còn dám chạy loạn. Tâm trạng anh vừa mới từ từ bình tĩnh lại đôi chút ngay lập tức lại muốn bùng phát.
“Không phải muốn về biệt thự sao? Người ta xem sắc trời cũng đã tối rồi, chúng ta cũng nên trở về sớm đi thôi.” Úy Trì Hi nhìn thấy anh, giống như ong thấy mật, cười híp mắt vội vội vàng vàng chạy qua, kéo lấy tay anh định đi xuống dưới lầu.
Vừa rồi nguy hiểm thật, may mắn nhờ có bác sĩ Quý giúp đỡ, cô mới thuận lợi vượt qua cửa ải, nếu không lúc này làm sao cô có thể bình tĩnh nói chuyện phiếm với anh được chứ? Bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là phải kéo anh trở về biệt thự ngoại ô, tránh để cho con hồ ly tinh Giang Tuyết Nhi kia đến quấy phá.
“Quay về biệt thự?” Úy Trì Thác Dã nghi hoặc nói: “Ta nói đêm nay phải quay về khi nào?”
“Hả? Không quay về, chẳng lẽ sẽ ngủ lại chỗ này?” Cô đột nhiên hoảng hốt, buột miệng nói. Anh không phải có ý định muốn quan hệ với người phụ nữ kia đó chứ? Không được, sống chết gì cô cũng sẽ không đồng ý!
Nghe Úy Trì Hi nói xong, ấn đường của anh không khỏi nhíu chặt lại: “Ta thật sự rất kinh ngạc, nơi này chính là nơi con đã sống mười hai năm qua, đừng nói với ta, con không muốn ngủ lại đây—–” Anh cố ý kéo dài âm cuối, trong giọng nói lộ ra đôi chút mùi vị uy hiếp.
“À…không phải vậy, người ta chỉ nghĩ là người không muốn ngủ lại nơi này thôi!” Cô chu môi, oan uổng quá, đại nhân. Cô ngủ ở chỗ nào cũng không thành vấn đề, mấu chốt là anh ngủ ở chỗ nào kìa. Hơn nữa lúc ở biệt thự cũng chỉ có anh và cô, tuy rằng mỗi người một phòng, mỗi người một giường, nhưng thế giới của chỉ riêng hai người, thật sự rất tốt đẹp. Ở Xích Long bảo này lại có thêm một cô Giang Tuyết Nhi, bây giờ chú Lâm, thím Lâm lại đối xử với người phụ nữ kia giống như là ‘bảo chủ phu nhân’ tương lai, vì vậy cô mới ngạc nhiên đêm nay anh muốn ngủ lại ở đây mà thôi.
Chẳng lẽ anh thật sự muốn đáp ứng yêu cầu của thím Lâm, ở bên trên người phụ nữ tên Giang Tuyết nhi kia, tạo đời sau cho nhà Úy Trì? Á…Lúc này trong bụng cô không phải cũng đã mang cục cưng của anh rồi sao? Làm gì còn phải ‘phiền toái’ đến người phụ nữ kia chứ? Thím Lâm à thím Lâm tại sao còn không chịu đến hầu hạ nữ chủ nhân chân chính là cô đây?
“Bây giờ đã biết câu trả