Tư Duệ đến gần Viên Tuyết Hinh, cách chừng ba mét thì dừng chân, anh cứ đứng ở đấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yên bình kia. Cô ấy… cứ như vậy ngủ trước phòng chờ? Bản thân nắm giữ một công ty lớn, làm chủ tịch, có quyền hành tối cao, nhưng lúc này Tư Duệ lại do dự, không dám đánh thức nhân viên tương lai bé nhỏ trước mắt. Tim anh đập thình thịch, cảm giác thân thiết đột nhiên trỗi dậy. Trong đầu, hình ảnh người con gái vẫn luôn mờ ảo trong ký ức kia lại hiện ra, nhưng lần này càng thêm rõ ràng, có chút giống người trước mắt.
Mấy năm trước cô ấy từng nhắn tin cho Tiêu Minh, tự xưng là trợ lý của anh? Vậy thì lí do gì hôm nay chạy đến đây, xin vào mảng thiết kế của công ty? Rốt chuyện chuyện này...
Tiêu Minh đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào, cười bảo: “Sao vậy? Tình yêu sét đánh?”
Tư Duệ thúc nhẹ vào bụng Tiêu Minh, nhăn mày: “Em không giống anh, vì theo đuổi người nào đó mà da mặt cũng chẳng cần nữa.”
Bị nói trúng tim đen, Tiêu Minh chỉ có thể huýt sáo lảng tránh. Anh chỉ đổi một bản thiết kế xe ô tô lấy một vị trí thư ký riêng cho người yêu thôi mà?
Tiếng huýt sáo kia vô tình đánh thức Viên Tuyết Hinh, cô vừa mở mắt ra đã thấy có hai người đàn ông xuất hiện trước mắt, cho nên bối rối cúi chào. Trời ạ! Cô sao có thể ngủ gật ở chỗ này được chứ? Hình tượng của cô xem như mọc cánh bay luôn rồi...
“Cô tên là Viên Tuyết Hinh à? Quê ở thành phố A? Nghe nói thành tích của cô từ khi lên đại học vô cùng xuất sắc, thậm chí tốt nghiệp sớm. Vậy, vì sao lại chọn công ty Phong Thiên?”
Viên Tuyết Hinh sao có thể không biết người này là ai, cô hồi hộp đáp: “Từ khi còn nhỏ tôi đã hâm mộ anh, vả lại tôi rất thích những thiết kế của công ty, tôi nghĩ…”
Nói còn chưa hết lời, Tư Duệ đột nhiên cười nhẹ: “Nếu đã hâm mộ tôi, vậy từ mai theo tôi làm trợ lý đi.”
Hể? Cái gì cơ? Chính Tiêu Minh ở bên cạnh cũng không tin vào tai mình, cái con người cao cao tại thượng, mắt trên đỉnh đầu này mà chịu nhận trợ lý riêng á? Viên Tuyết Hinh, cô đừng đồng ý, không thì sẽ thảm lắm!
Nhưng mà phản ứng của Viên Tuyết Hinh thì hoàn toàn trái với Tiêu Minh, đầu tiên là ngơ ra, sau đó ngạc nhiên, rồi liên tục hỏi: “Thật ư? Thật sao? Tôi không có mơ? Đậu phỏng vấn rồi? Còn được làm trợ lý? Không tin được!”
Cô không tự chủ