“Cái gì? Chủ tịch…”
“Nhỏ miệng một chút, cô ta đến rồi kìa!”
Viên Tuyết Hinh đang đứng bên máy bán cà phê tự động chợt giật giật lỗ tai. Uầy? Nói xấu cô sao? Nhìn đống ánh mắt kì quái kia, chắc hẳn đang ganh tị lắm. Dù sao từ ngày vào Phong Thiên đến giờ cô chẳng phải làm gì cả, ai mà không ghét cho được. Vị trí thư ký riêng của Tư Duệ, người ta tranh sứt đầu mẻ trán vẫn ngồi không được, cô từ phương trời nào bay tới hốt hụi chót, thành mục tiêu bàn tán cũng chẳng có gì lạ.
“Woa, thật không ngờ đó, thì ra cô thật sự đi cửa sau vào Phong Thiên!” Một nhân viên nữ thân thiện cười với cô, tuy lời nói khó nghe nhưng có vẻ không có ý xấu.
Viên Tuyết Hinh thở dài, đưa ly cà phê lên môi nhấm nháp hòng quên đi những ánh mắt xung quanh.
“Đừng ngại, mọi người đều biết mối quan hệ của cô và chủ tịch cả rồi. Mà cô cũng nên cẩn thận vị trí của mình, cô chỉ là một trong số những người “may mắn” thôi.”
Viên Tuyết Hinh hử một tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Chẳng lẽ cô chưa đọc báo sao? Chủ tịch có nhiều tình nhân lắm.”
Nữ nhân viên thương cảm giơ điện thoại lên, trong màn hình là một bài báo với chủ đề “Tư Duệ và tình nhân bí mật”. Chuyện mấy ông lớn có tình nhân gì gì đó bên ngoài cũng không bất ngờ lắm, thế sao đọc đến tiêu đề này Viên Tuyết Hinh lại thấy khó chịu nhỉ? Buồn bực kéo xuống, đập vào mắt cô là một tấm hình mờ tịt, lại còn chụp ở khoảng cách rất xa… Này… này là... Không ngờ cảnh Tư Duệ ôm cô lên xe lại bị người ta “bắt trọn” như thế.
Phụtttttt. Chúa ơi!!!!
“Chủ đề hot hôm nay đó, không biết cô ta là ai, nhưng cô vẫn nên cẩn thận thì hơn, chủ tịch đào hoa lắm.”
Là tôi!!! Cái người được bế trong hình là tôi đó huhu!!! Chuyện quái gì thế hả?
Viên Tuyết Hinh sợ hãi đưa tay che mặt, vừa chạy trở về bàn làm việc đã gặp ngay Tư Duệ.
“Tư Duệ, bài báo...”
“Xem rồi.”
Vị chủ tịch điển trai chỉ đáp hờ, vẻ mặt mệt mỏi tựa vào ghế dài. Dưới mắt anh ta còn xuất hiện nét thâm quầng, chẳng lẽ lại làm việc quá sức à?
Viên Tuyết Hinh sững người trong chốc lát, sau đó nhịn không được, hỏi:
“Anh thiếu ngủ à?”
“Ừm, một chút. Hôm qua tôi lại mơ…”
Nói tới đây, Tư Duệ chợt quay đầu nhìn thẳng vào người con gái trước mắt. Anh chầm chậm đứng lên, tiến về phía Viên Tuyết Hinh, đôi mắt trầm tĩnh ấy vẫn luôn hướng tới cô, luôn luôn.
Tư Duệ nhích tới một bước, Viên Tuyết Hinh lùi ba bước, cô cứ lui về sau, mãi đến khi đụng phải cạnh bàn và không còn chỗ trốn nữa. Đối diện với cảm xúc kì lạ của Tư Duệ, tim cô đập nhanh như muốn nổ tung.
“Viên Tuyết Hinh, tại sao? Tại sao cô lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Chúng ta đã từng gặp nhau phải không?"
Tư Duệ bất ngờ gục đầu lên vai cô, bắt đầu lẩm nhẩm những điều kì quái.
Viên Tuyết Hinh trợn mắt, cô làm thế nào biết được Tư Duệ lại mơ thấy mình chứ?
“Không tin nổi. Đã chừng ấy năm từ sau vụ tai nạn, vậy mà tôi vẫn liên tục mơ những giấc mơ kì quái về một người lạ mặt. Hôm qua, tôi cuối cùng cũng tìm được rồi, người đó là cô khi còn trẻ đấy, Viên Tuyết Hinh.”
“Tôi?” Viên Tuyết Hinh gãi gãi lỗ tai, chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc Tư Duệ đang nói gì.
“Khuôn mặt yên bình khi ngủ của cô, nụ cười của cô, tất cả những thứ đó cứ ám ảnh tôi…”
Tư Duệ nghiêng đầu, hơi thở ấm nóng phả vào phần cổ Viên Tuyết Hinh, đầu ngón tay thon dài trượt nhẹ lên gò má mềm mại của cô.
“Cô cô ghét khi tôi làm thế này