“Anh có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Tư Duệ đảo mắt, thấy bụng đau nhức không thôi thì khẽ nhăn mày. A, muốn ngồi dậy cũng không được nữa, thảm thật.
Viên Tuyết Hinh hung hăng mắng anh:
“Anh có bị ngốc không vậy? Chẳng phải anh có đai đen taekwondo sao? Tự nhiên lại để người ta đâm trúng!”
“Viên Tuyết Hinh…”
Viên Tuyết Hinh chỉ lo mắng chửi mà quên mất mình vẫn là cấp dưới của Tư Duệ, nghe giọng anh đột nhiên nghiêm túc thì sợ hết hồn. Sao mình lại…
“Xin lỗi đã để cô phải lo lắng.”
Hả? Ngoài ý muốn không bị mắng, Viên Tuyết Hinh giật giật lỗ tai, nghĩ chắc là mình nghe nhầm rồi… nhưng mà rõ ràng anh ta vừa nói xin lỗi! Hiếm khi mới thấy đó nha! Cô nhìn anh một lúc, thẳng người dậy rồi thử dò hỏi:
“Tư Duệ, tay anh làm sao vậy…”
“Tôi vừa tỉnh, không rõ lắm.” Tư Duệ thành thật trả lời.
“Tôi… anh… được rồi, sau này mỗi ngày tôi sẽ pha cà phê miễn phí cho anh uống, nếu anh muốn ăn cháo vị mặn một chút tôi cũng sẽ nấu cho anh ăn. Đừng sợ, cũng không cần tự ti! Không sao đâu!”
Viên Tuyết Hinh đột nhiên nói một tràng khiến Tư Duệ vô cùng khó hiểu, tự dưng lại tốt bụng như vậy? Bình thường mỗi lần anh có yêu cầu cô ta cũng chưa chắc chịu làm mà? Anh mở to mắt, miễn cưỡng đè xuống cảm giác căng cứng ở bụng, nói:
“Này, lấy điện thoại của cô ra.”
Viên Tuyết Hinh đang dâng trào cảm xúc, không hiểu sao anh ta lại bảo như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn thọc tay vào túi, vừa lấy điện thoại ra vừa hỏi:
“Để làm gì?”
“Tôi muốn thu âm mấy lời vừa rồi, cô nói lại lần nữa đi.” Tư Duệ mặt tỉnh bơ nói ra câu này, còn dùng tay mò mẫm bấm điện thoại, thật sự mở mục ghi âm ra.
Viên Tuyết Hinh thở dài, an ủi anh: “Sau này anh muốn gì tôi cũng giúp một tay, được chưa? Muốn gì tôi cũng chiều.”
Thu âm xong, Tư Duệ hài lòng nhấn nhấn vài cái, trả điện thoại lại cho Viên Tuyết Hinh.
“Ừ, được rồi. Cô ra ngoài giờ này nguy hiểm lắm, lần sau đừng đi đâu một mình, biết chưa?”
Nói thế nào cũng đã mười giờ đêm, cái tên họ Hàn cặn bã kia trốn thoát rồi, sợ là còn gây rắc rối cho họ, từ mai có lẽ anh phải cho người theo bảo vệ Viên Tuyết Hinh.
Trong phòng chỉ có hai người, dưới thời tiết có thể đóng băng mấy con sông thế này, lại cảm giác ấm áp không tả nổi. Viên Tuyết Hinh cầm tay phải đã bị bó kín của Tư Duệ, nghĩ có lẽ anh ta chưa biết mình bị mất hai ngón tay thì lại càng xót xa hơn, hốc mắt đỏ bừng lên.
Con người này rất cầu toàn, chỉ sợ anh ta không chấp nhận nổi sự thật đó.
“Cô thôi làm vẻ mặt đưa đám đó được không? Tôi chưa chết.” Tư Duệ bị người nào đó làm cho bực mình.
Tất nhiên người tốt không so đo với bệnh nhân, Viên Tuyết Hinh ngẫm một lát rồi tò mò hỏi:
“Nếu anh