Ngày hôm sau, Tư Duệ điều chỉnh lại tâm tình của mình rồi tới tận nhà để đón Viên Tuyết Hinh đi hẹn hò. Lúc đến không có báo trước, cho nên người mở cửa là một cậu nhóc tầm mười mấy tuổi anh chưa gặp bao giờ, hoặc gặp rồi mà chả nhớ, trong mồm còn gặm một cái cánh gà chiên. Hẳn là vậy, vì bên mép còn dính miếng bột vàng vàng kia...
"Anh là ai?"
Nhóc ta mở miệng nói chuyện, phần xương vừa gặm xong lập tức chìa ra ngoài suýt thì bay vào mặt anh.
"Aaaah! Là người đã tặng con búp bê xấu xí kia!" Trần Thế la lên, cắt ngang lời người trước mặt.
Vì quá ngạc nhiên nên không kiềm chế được cơ miệng, cánh gà dính đầy nước miếng của cậu nhóc mạnh mẽ bắn ra rồi nện lên trán Tư Duệ như đạn lạc, anh không né kịp.
"..."
Anh cảm thấy một nhà mấy người này rất thích dùng đồ ăn để tấn công người khác, còn là quất giữa mặt mới chịu.
Cả người anh run rẩy vì phải kiềm nén cơn giận. Lại nói, thằng nhóc dám chê dáng vẻ của anh là xấu xí? À không, thằng nhóc đang chê con búp bê! Thứ đó được làm vô cùng công phu và tỉ mỉ, nó khắc họa hoàn hảo khí chất lạnh lùng cao quý của anh, giống anh y sì đúc đấy! Thật là tổn thương lòng tự trọng!
Mặt mày anh xám ngoét nhìn nhóc ta:
"Gọi Viên Tuyết Hinh ra đây cho tôi."
"À ừ... xin lỗi anh." Trần Thế giờ mới hoàn hồn, ríu rít xin lỗi vì đã làm bẩn mặt anh ta, sau đó quay vô trong nhìn người đang ngồi trên sofa. "Anh ơi, Viên Tuyết Hinh đâu rồi, có người tìm."
Lục Hâm vừa nghe lập tức cầm cánh gà đứng dậy, lạch bạch đi gọi người. Từ cửa chính đến phòng Viên Tuyết Hinh cũng chỉ cách chừng chục bước dài, vậy mà vẫn sai bảo người ta, hừ hừ. Lục Hâm lấy chân đá đá cửa, kéo dài giọng:
"Viên Tuyết Hinh ơi bạn trai của cậu đến tìmmmm!"
Trong phòng đột nhiên phát ra âm thanh da thịt va chạm với sàn nhà làm người ta xót xa, tiếp theo có tiếng rên nhỏ, rồi thứ gì đó rơi xuống đất, loảng xoảng lạch cạch lạch cạch.
Lát sau, cửa phòng mở ra một khe hở be bé, Viên Tuyết Hinh liếc mắt nhìn người đứng ngoài cửa, lật đật dùng hai tay vuốt lại mớ tóc đang nhỉnh lên của mình rồi chụp một cái mũ vào. Không có thời gian chải đầu nữa nè!
Chạy ra đến nơi mới phát hiện vẻ mặt không vui của Tư Duệ, trán còn dính miếng mỡ rất mất vệ sinh, Viên Tuyết Hinh cười bảo:
"Sáng dậy anh chưa rửa mặt à?"
Tư Duệ trực tiếp muốn ngất, dưới chân lung lay, suýt thì đưa tay