Mặc dù Tư Duệ cũng không nói gì nhiều nhưng Viên Tuyết Hinh tinh ý nhận ra cảm xúc anh khác thường, cô ngồi im mặc anh ôm ấp.
Chưa được năm phút, bàn tay to đang đặt bên eo Viên Tuyết Hinh từ từ di chuyển xuống đùi cô.
Viên Tuyết Hinh phát hiện có gì đó mờ ám, cô vung tay ra, vỗ cái đét vào tay anh, kêu lên:
“Cái người này, anh đừng có mà cơ hội!”
Tư Duệ bị đau rụt tay về, cười rộ lên:
“Ngày trước có người sờ đùi tôi đấy thôi.”
“Ai sờ hồi nào chứ?”
Viên Tuyết Hinh vừa nghe anh ta nói là lại nhớ đến cái hôm ở trong xe, bực mình xoay người lại, tay quơ quào vừa vặn trúng ngực Tư Duệ.
“Tay ai đang sờ lung tung vậy nhỉ?”
Tư Duệ giả vờ nhìn xuống ngực mình, biểu cảm ngạc nhiên, lại còn phối hợp với vẻ hưởng thụ thiệt là gợi đòn.
Đấy, Viên Tuyết Hinh biết ngay thể nào cũng vậy mà. Tên này sống không cần da mặt gì hết, ở cạnh anh ta rốt cuộc là quyết định sáng suốt hay quyết định sai lầm vậy?
Ngay lúc hai người đang đấu mắt muốn tóe lửa thì cửa phòng bị người đẩy ra, Tiểu Địch bước vào, trên tay còn cầm một miếng táo.
“Chị Tuyết Hinh, mẹ bảo hai người ra ăn trưa.”
Viên Tuyết Hinh giật mình đẩy đầu Tư Duệ ra xa, thấy khuôn miệng há to của em gái thì vội xua xua tay:
“Không như em nghĩ đâu! Bọn chị chỉ là đang-”
“Em xin lỗi, hai người cứ tự nhiên đi, em không thấy gì hết.”
Cô còn chưa nói xong thì em gái đã lui ra ngoài rồi đóng sập cửa lại, bối rối làm rơi luôn miếng trái cây xuống sàn nhà.
A… Viên Tuyết Hinh đứng bật dậy, tiện tay bứt một cọng tóc trước trán Tư Duệ theo khiến anh phải kêu lên tiếng.
“Tại anh hết!”
“Viên Tuyết Hinh, cô vũ phu như vậy ai dám cưới chứ? Cô bứt tóc tôi, sau này tôi sẽ hói mất.” Tư Duệ ấm ức xoa trán, mái tóc đáng thương của anh.
“Anh đẹp trai như vậy có cạo trọc cũng không sao đâu. Mau ra ăn cơm.”
Giọng của Viên Tuyết Hinh từ ngoài cửa vọng vào, anh chép miệng đứng lên, sửa sang lại đầu tóc rồi ra ăn trưa cùng gia đình.
Mẹ cực kì thân thiện, tuy hỏi anh rất nhiều thứ nhưng khi hỏi những câu liên quan đến bố mẹ, thấy anh im lặng một lúc thì không hỏi nữa.