Thời điểm Viên Tuyết Hinh mặc váy cưới lộng lẫy được mẹ dẫn đến lễ cưới, mọi người không khỏi ngoái đầu nhìn lại, hai mắt mở to. Trong đó bao gồm Vương Lẫm đang ngồi hàng hai, Lục Hâm và Trần Thế ở hàng đầu cùng Trần Ngạn Khải và em gái cô.
Viên Tuyết Hinh còn chưa tới gần đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ngập tràn ý cười của Tư Duệ. Anh đứng thẳng người ở nơi đó, vốn dĩ thân hình đã rất cao, quần tây lại ôm sát cặp chân thon dài hữu lực, trong phút chốc tạo cho người ta một loại ảo giác chỉ cần ở trong lòng anh, hết thảy mọi việc đều không cần lo lắng. Ấm áp và dung túng như vậy là dành riêng cho cô, chỉ một mình cô.
Viên Tuyết Hinh nghĩ vậy, bất giác mỉm cười, lúc này cũng không có tâm trạng nhìn đến những người ngồi hai bên, chỉ chăm chăm đối mặt với Tư Duệ. Bọn họ im lặng dùng ánh mắt biểu lộ tình cảm chân thành nhất của mình dành cho đối phương, tựa như thế giới chỉ còn lại hai người, hoàn toàn chìm đắm.
Nhìn người mình yêu chậm rãi tiến lại gần, mái tóc của cô bị nắng chiều nhàn nhạt nhuộm thành màu vàng mật, ngũ quan hài hòa đáng yêu đến mức không thực. Trái tim Tư Duệ cấp tốc nhảy lên kịch liệt, nghĩ tới việc về sau cũng chỉ mình anh được ngắm nhìn vẻ đẹp này, liền từ cười mỉm, vì vui sướng quá độ mà cuối cùng biến thành ngốc nghếch.
Tiêu Minh đứng bên cạnh thật sự rất muốn che mặt, đứa em nhỏ này của anh ngay lúc quan trọng còn bày ra dáng vẻ ngu si gì thế? Chú rể! Mau tỉnh táo lại! Anh biết Viên Tuyết Hinh rất xinh, nhưng là ngày cưới phải cần thể diện!
Ngay lúc mọi người im lặng quan sát thời khắc thiêng liêng này, lại phát hiện chú rể ngơ ngác, người yêu mình đến gần cũng còn chưa phản ứng lại.
Lục Hâm giật giật khóe mắt, nhịn xuống ý nghĩ muốn xông lên đạp cho Tư Duệ một cái.
Vẫn là mẹ Viên hiểu lòng người, sau khi dắt tay Viên Tuyết Hinh đi qua một bãi cát trắng được cán mịn và lót thảm dày, bọn họ đi đến cổng vòm giắt đầy lụa mỏng màu hồng nhạt, xung quanh phủ thêm hoa hồng đỏ rực. Bà mỉm cười lên tiếng:
“Mẹ giao Viên Tuyết Hinh cho con, sau này nhất định không được để nó ăn hiếp đâu.”
Nghe mẹ nói ra câu đó, Viên Tuyết Hinh chẳng biết nên cười hay khóc. Mẹ à…
Không đợi cô than trách, bà đem tay cô thật nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay to lớn của Tư Duệ.
Trên tay mềm mại khiến Tư Duệ thanh tỉnh, treo lại nụ cười mỉm