Kết thúc kì nghỉ dưỡng, mọi người đều trở về nhà riêng của mình. Một đoạn thời gian sau khi hai người chuyển về nhà anh, Tư Duệ đã rất đắn đo không biết có nên nói cho Viên Tuyết Hinh biết về thân phận trước kia của mình hay không. Cuối cùng, anh cảm thấy mình vẫn nên thành thật khai báo mọi chuyện.
“Tuyết Hinh, anh muốn nói chuyện với em, chuyện quan trọng.”
“Hửm?”
Viên Tuyết Hinh nằm nghiêng trên giường, gác một chân lên bụng anh.
“Trước kia anh bị tai nạn, linh hồn đã nhảy vào trong thân xác của một con mèo, sau đó suýt bị chó cắn chết. Em có biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không? Anh nhìn thấy một thiên thần, tuy không có cánh, nhưng anh nghĩ đó chắc chắn là thiên thần được phái xuống để cứu vớt đời anh.”
Tư Duệ chậm rãi cảm thán, sau đó chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của bà xã.
“Từ lúc anh biến thành mèo em đã ngờ ngợ anh là Tiểu Duệ rồi. Không có gì lạ cả, anh so sánh em với thiên thần đúng là hơi phóng đại rồi.”
“Em biết lâu rồi? Em không trách anh giấu em?” Tư Duệ bóp nắn bắp chân trắng mịn của cô, có chút lo lắng.
Thật ra nếu suy nghĩ cẩn thận về những chuyện đã xảy ra thì Tiểu Duệ chưa từng làm gì gây hại cả, thậm chí còn hi sinh thân mình, không tiếc mạng sống đỡ cho cô một dao. Sao lại trách?
Anh ta ngoan thật, trừ việc lúc đó đã ngắm trộm cô thay đồ. Nếu biết chân tướng con mèo mình nuôi là một tên biến thái như vậy, Viên Tuyết Hinh hẳn sẽ cạo sạch lông nó rồi ném ra ngoài đường. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, cái gì nên thấy cũng đã thấy, việc nên làm cũng đã làm, Viên Tuyết Hinh sớm quẳng cảm giác xấu hổ ra sau đầu.
Tư Duệ thấy người trong lòng phản ứng thản nhiên như vậy lại có chút buồn lòng. Không phải nên chửi mắng hay đấm đá gì anh sao? Dạo này cô hiền quá anh không quen.
Lần trước anh hẹn Tiêu Minh ra ngoài uống cà phê, sẵn tiện tâm sự về cuộc sống hôn nhân của họ, cũng nhận được một câu “Ngạn Khải ngày nào không đánh anh, anh ngủ chẳng ngon”.
Tư Duệ vuốt mặt, quên mất cái tên này là M chính hiệu!
Tiêu Minh cùng Trần Ngạn Khải là bạn học từ thời cấp hai, khi đó tính hướng của Tiêu Minh vẫn còn bình thường, vả lại luôn chăm chỉ học hành nên cũng không để ý đến chàng trai hiền lành ít nói đến mức mờ nhạt như Ngạn Khải.
Cho đến một hôm, Trần Ngạn