Cưới nhau về được một thời gian, Tư Duệ vẫn chưa được chạm vào thân thể của vợ mình, không phải vì anh không muốn thế, mà đêm động đòng hôm ấy…
Hai người ngồi ở trên giường, hồi hộp đến mức tay chân lạnh ngắt, Tư Duệ muốn ôm vợ vào lòng, nhưng sợ hành động đột ngột sẽ làm cô sợ hãi, vậy nên chỉ có thể ngồi tâm sự với cô trước.
Đến tận nửa đêm, khi Viên Tuyết Hinh mắt trên đánh mắt dưới chống không nổi nữa, Tư Duệ mới tìm được cơ hội mà ôm cô. Anh vừa cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, cô liền phát ra âm thanh “ưm” khe khẽ, kích thích anh muốn phát điên.
Chỉ là không ai ngờ tới, ngay lúc Tư Duệ đè vợ ra chuẩn bị lâm trận, tay mới chạm vào người cô thì tim đột nhiên đập gia tốc, cơ thể anh cứng lại, ánh sáng chợt lóe, một chú mèo nhỏ màu đen đột nhiên xuất hiện rồi rơi xuống bụng Viên Tuyết Hinh, vừa hay thay vào vị trí của anh.
Tư Duệ: “Meo?”
Không, không phải đùa chứ? Bọn họ còn chưa động phòng mà!
Viên Tuyết Hinh cũng bị biến cố này dọa cho ngây ngốc, cô ngồi thẳng người dậy, đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Tư Duệ, cười nói:
“Hình như mỗi tháng anh đều biến thành mèo thế này, giống như bà dì của em đến vậy đó?”
Tư Duệ tức giận đến mức xoay vòng quanh, đuôi dài quơ quào loạn xạ. Anh muốn động phòng cơ mà! Động phòng động phòng!
Cho dù Tư Duệ có kêu gào thế nào thì Viên Tuyết Hinh cũng nghe không hiểu, cô đem anh ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng sờ vào vùng gáy của anh.
Vị trí ở gáy và cằm là hai nơi mà chỉ cần bị sờ trúng, không một con mèo nào có thể cưỡng lại được. Tư Duệ bị cô sờ như vậy liền nằm bẹp xuống, duỗi hai chân trước ra, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng.
Viên Tuyết Hinh vuốt ve đầu nhỏ của anh, còn không quên hôn nhẹ lên trán anh rồi nói:
“Ngủ đi. Hôm khác chúng ta lại bàn tiếp.”
Cứ như thế, sau khi cưới nhau ba tháng, cả hai vẫn chưa thể đi đến bước cuối cùng. Vấn đề là mỗi lần Tư Duệ muốn nhào vào người Viên Tuyết Hinh, tim anh lại đập nhanh hơn, sau đó mất kiểm soát và biến thành mèo.
Việc anh hóa thân không có chút quy luật nào, ngoài