Lợi ích trong lời nói của Mira là gì, Tư Duệ rất muốn biết, nhưng nhìn thái độ của cô gái trước mắt, có thể hiểu được, cho dù hỏi bao lần đi nữa cũng vô dụng, người ta vốn không muốn nói.
Trước khi rời đi, Tư Duệ còn một thắc mắc:
“Cô có thể cho tôi biết tại sao mình lại dính phải lời nguyền này không?”
“À? Do một người phụ nữ trước khi chết đã dùng máu của mình để nguyền rủa.”
Một câu nói này, làm Tư Duệ sững sờ thật lâu. Dùng máu để nguyền rủa ư? Trước khi chết? Anh có chút run giọng mà nói:
“Thời gian dính lời nguyền…”
“Đại khái khi cậu còn nhỏ. Về phần người đó là ai, tôi nghĩ chắc cậu cũng đã biết rồi.”
Mira đưa tay vuốt ve mấy chú mèo nhỏ trong quầy, mỗi một con mèo đều được chăm sóc rất kỹ lưỡng, ánh mắt linh động, trông rất thông minh.
Mặc dù đã lờ mờ đoán ra được người nguyền rủa mình là ai, nhưng Tư Duệ vẫn không thể tin được suy đoán đó lại đúng. Vì sao? Vì sao bà ấy lại nguyền rủa anh chứ?
Anh ngẩn người đứng ở nơi đó, khiến Viên Tuyết Hinh không rõ ra sao. Cảm nhận được anh đau lòng vì việc gì đó, cô cũng không vui nổi. Cánh tay trắng mềm chạm vào gò má có chút gầy của anh, nhẹ giọng an ủi:
“Em ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra thì em vẫn ở đây với anh mà.”
Hơi ấm từ lòng bàn tay cô khiến anh tỉnh táo lại đôi chút, hai người đều gật đầu với Mira, chào hỏi xong liền rời đi.
Trên đường trở về, Viên Tuyết Hinh không khỏi cảm thấy lo lắng:
“Anh vẫn ổn chứ? Trông sắc mặt của anh kìa.”
“Không sao đâu, anh thì có chuyện gì được chứ? Chồng của em vĩ đại thế nào em không biết à?”
“Ôi, được rồi, anh tự luyến thật đấy!”
Nhìn anh làm ra vẻ thoải mái, còn có sức trêu đùa với cô, cô cũng không nhắc đến vấn đề này nữa.
Hai vợ chồng trở về nhà, đem lọ thuốc ra cất kỹ vào tủ rồi mới ngồi trên giường, bắt đầu tâm sự về chuyện hôm nay.
“Anh cảm thấy cô nàng Mira đó có đáng tin không vậy?”
“Có. Thứ thuốc này hẳn là có tác dụng thật, nhưng anh lo, thứ cô ta muốn ở chúng ta là gì?”
Viên Tuyết Hinh chui vào lòng anh, đem mặt vùi vào ngực anh. Cảm nhận được tiếng tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực, cô mới an tâm hơn chút, nói:
“Cô ta không nói rõ, em cũng sợ.”
Tư Duệ thấy cô ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, tâm cũng bình tĩnh lại đôi chút, đưa tay vuốt tóc cô.
“Được rồi, chúng ta đi ngủ trước đi, chuyện này anh sẽ suy nghĩ thêm.”