Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: Hân Lê
Chương 12:
Đường Trụ tự hỏi có phải Tạ Thời Tân bị đuổi khỏi câu lạc bộ vì kỹ năng kém hay không, đồng thời cậu cũng cảm thấy bị sa thải cũng tốt, nếu không sẽ không được phúc lợi tốt đến như vậy.
Công việc của Tạ Thời Tân suôn sẻ như vậy, Đường Trụ cũng mừng cho anh.
Sau khi làʍ ŧìиɦ xong, tâm trạng của Đường Trụ tốt lên rất nhiều, nghĩ đến Phùng Kiệt cũng không còn tức giận nữa, đầu óc thả lỏng ra.
Cậu không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhưng trong lúc mơ màng, hình như có người bế cậu đi tắm.
Ngày hôm sau cậu tỉnh dậy trên giường, nếu như không phải eo hơi mỏi thì cậu đã cảm thấy những gì xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Tạ Thời Tân đã dậy rồi, lúc Đường Trụ đi ra ngoài thì thấy anh đang ngồi trên sô pha bên ngoài xem tin tức.
Đường Trụ chào buổi sáng với anh, sau đó cầm bánh mì và sữa vào phòng bếp.
Khi bữa sáng đã sẵn sàng, Tạ Thời Tân tự động ngồi vào bàn.
Đường Trụ bưng đĩa thức ăn ra, điện thoại di động cũng vang lên.
Là lời nhắc “Kỷ niệm Tạ Thời Tân vào ở 18 ngày” được cài cách đây mấy ngày.
Đường Trụ ỏ một tiếng, đưa điện thoại cho Tạ Thời Tân xem rồi hỏi: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi làm mấy món ngon cho anh.”
Tạ Thời Tân nhìn điện thoại trước, sau đó tầm mắt dừng lại trên mặt Đường Trụ, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Nhưng mà anh vẫn suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Rảnh.”
Đường Trụ gật đầu, “Được, món tôm hùm cùng cua lông lần trước, còn muốn ăn gì nữa không?”
Tạ Thời Tân: “Canh ốc móng tay, thêm một phần ốc xào.”
Đường Trụ gật đầu: “Không thành vấn đề.” Cậu hỏi Tạ Thời Tân, “Anh thích hải sản lắm à?”
Tạ Thời Tân gật đầu: “Thích.”
Nhiều người biết Tạ Thời Tân thích hải sản, cũng có rất nhiều người lấy hải sản ra để nịnh bợ Tạ Thời Tân, nhưng Tạ Thời Tân rất kén ăn, vậy nên khó có thể nịnh bợ được.
Nhiều năm như vậy, chỉ có hai người có thể thỏa mãn chuyện ăn uống của Tạ Thời Tân.
Một là mẹ của Tạ Thời Tân, hai là Đường Trụ.
“Thật là trùng hợp. Mấy năm trước tôi có học chuyên về các món hải sản, nào rảnh thì tôi làm cho anh ăn.” Đường Trụ rót sữa cho Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân ừ một tiếng.
Sau vài giây, Tạ Thời Tân đột nhiên nhạy cảm mà ngẩng đầu lên: “Tại sao lại phải đi học chuyên môn?”
Đường Trụ đột nhiên dừng lại, hình như có câu trả lời rất sinh động, nhưng lại không nhớ ra được.
“Không biết,” Đường Trụ nói, “Chắc là do cảm thấy hứng thú chăng.”
Tạ Thế Tân nhíu mày, đặt một câu hỏi vô cùng chính xác: “Người cậu thích trước kia thích ăn hải sản?”
Đường Trụ cắn bánh mì, không để ý lắm: “Chắc là vậy.”
Tạ Thời Tân: “Cậu học chuyên về cái đó cho hắn ta?”
Đường Trụ vẫn biểu cảm như vậy: “Hình như là vậy.”
Đồ ăn trong miệng Tạ Thời Tân lập tức mất đi hương vị.
Buổi sáng, Đường Trụ đi ké xe của Tạ Thời Tân đến công ty. Sau khi xuống xe, cậu lại từ chối ý định sắp xếp xe cho mình của Tạ Thời Tân.
Không phải vấn đề gì cả, nhưng cậu cảm thấy nếu cậu đồng ý, Tạ Thời Tân sẽ phải đi xin xe, không biết bao lâu mới được cấp trên phê duyệt. Cậu ở lại có một tháng nữa là đi rồi, hơi phiền toái.
Tạ Thời Tân không ép buộc, nhưng cũng không để Đường Trụ xuống xe, ngược lại hỏi: “Cậu có nhớ chi tiết nghiên cứu về thể chất hư hàn của Omega không?”
Đường Trụ gật đầu: “Nhớ rõ.”
Tạ Thời Tân: “Được rồi. Lát nữa gặp.”
Tạ Thời Tân có vẻ đang bận, Đường Trụ cũng không hỏi nhiều, sau khi chào tạm biệt và cảm ơn, cậu xuống xe.
Chờ xe của Tạ Thời Tân đi rồi, Đường Trụ xoay người bước vào công ty rồi đi thang máy lên lầu như thường lệ, nhưng hôm nay, cậu cứ luôn cảm thấy có gì đó quái quái.
Hình như ai nhìn thấy cậu cũng đều cười một cái.
Đường Trụ không còn cách nào khác, đành phải mỉm cười đáp lại.
Khi đến văn phòng, nói không ngoa khi vẻ mặt của Đường Trụ cười sắp cứng đờ ra rồi.
Cậu xoa xoa má, vừa ngồi xuống thì ghế thì Trình Minh lại lại trượt qua đây.
Minh nhiều chuyện tới rồi, Đường Trụ chuẩn bị hóng hớt.
Sau đó.
“Bộp.”
Trình Minh vỗ vai Đường Trụ: “Cậu được lắm!”
Đường Trụ khó hiểu: “Tôi được cái gì?”
Trình Minh: “Tối hôm qua và sáng nay, trong nhóm phát điên rồi, cậu là có ý gì đây? Quen biết Tạ tổng sao không nói? Chuyện hôm qua anh ta ở tiệc tối đùa giỡn cậu, lan truyền điên cuồng rồi!”
Đường Trụ càng khó hiểu: “Anh ta đùa giỡn với tôi?”
Trình Minh cười khùng: “Trò bịt mắt đoán kẹo đó! Tôi nghe ít nhất cũng có tới mười cái phiên bản, má nó ngọt muốn xỉu luôn á.”
Mặt Đường Trụ đầy chấm hỏi: “Hả?”
Trình Minh lại vỗ vai Đường Trụ: “Đừng giả vờ nữa! Cậu với Tạ tổng có quan hệ tốt đến vậy sao? Sao cậu không nói gì hết?”
Đường Trụ chần chờ gật đầu: “Anh ta nổi tiếng như vậy à?”
“Đệt! Đâu chỉ có nổi tiếng đâu!” Trình Minh kinh ngạc, “Không phải chứ, cậu thật sự quen Tạ tổng à?”
“Có quen.” Đường Trụ suy nghĩ một lúc, gật đầu, “Quen.”
Trình Minh lộ ra vẻ ghen tị: “Giờ tui ôm đùi cậu còn kịp không?”
Đường Trụ vẫn mờ mịt: “Tại sao?”
Trình Minh còn muốn nói nữa thì đột nhiên có người ngoài văn phòng gọi cậu.
Là quản lý của Đường Trụ, người quản lý này trước đây còn rất đề cao Đường Trụ, nhưng từ khi Phùng Kiệt đến công ty, quản lý lập tức hờ hững với Đường Trụ, làm thực nghiệm cũng thờ ơ.
Đây cũng là lý do tại sao Đường Trụ có thể tìm thấy cơ hội để nghiên cứu chế tạo thuốc của mình.
Khi đến văn phòng quản lý, Đường Trụ nhìn thấy quản lý đang đứng ở bàn, tươi cười nhìn Đường Trụ.
Tim Đường Trụ thắt lại: “Quản lý, có chuyện gì sao? Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Giám sát khách khí vô bờ: “Chuyện là như vầy, lát nữa 10 giờ, Phùng Kiệt sẽ mở một cái tọa đàm nhỏ, là phát sóng trực tiếp, cấp trên có ý muốn cậu cùng đi.”
Đường Trụ cau mày: “Tại sao tôi phải đi?”
Thái độ của quản lý như thể là cấp dưới của Đường Trụ, vâng vâng dạ dạ: “Là ý của cấp trên.”
Đường Trụ hỏi: “Chủ đề là gì?”
Người quản lý lắc đầu: “Không biết. Chỉ là tọa đàm nhỏ, phỏng chừng kêu cậu đi để bù số lượng, không lâu đâu, cưỡi ngựa xem hoa thôi.”
“Không lâu đâu, cưỡi ngựa xem hoa thôi.”
Trong một văn phòng khác, tổng giám cũng nói như vậy với Phùng Kiệt.
Nhưng bên này tổng giám nói với Phùng Kiệt: “Là tọa đàm về nghiên cứu thể chất hư hàn của Omega của cậu, mời vài sinh viên, không có gì đâu.”
Phùng Kiệt nửa tin nửa ngờ: “Sao lại đột nhiên mở tọa đàm? Còn phát sóng trực tiếp nữa?”
Tổng giám gật đầu: “Chắc là do cậu đoạt giải, công ty muốn tuyên truyền nên mới làm vậy. Cậu đi nói vài ba câu là được.” Tổng giám mỉm cười với Phùng Kiệt, “Tạ tổng cũng sẽ đến đó.”
Phùng Kiệt gật đầu, “Ra vậy.”
Tổng giám: “Tạ tổng luôn đánh giá cao cậu, cậu quên rồi sao? Lúc trước là anh ấy đã tự mình phát thưởng cho cậu, toàn bộ công ty đều thấy, cho nên cậu không cần căng thẳng, Tạ tổng sẽ giúp cậu nói chuyện.”
Phùng Kiệt: “Được.”
9 giờ 30, tất cả nhân viên nhận được một tin nhắn thông báo lúc mười giờ phải dừng công việc để xem A-line phát sóng trực tiếp.
9 giờ 50, Đường Trụ tính toán xong số liệu cuối cùng, đứng dậy đi xuống lầu.
9 giờ 55, tất cả các quản lý xem tọa đàm bước vào hội trường đa phương tiện.
Sau khi tiến vào, Đường Trụ liếc mắt nhìn về phía khán đài, có hơi kinh ngạc một chút.
Lúc nghe giám sát nói, cậu tưởng chỉ có vài người, nhưng không ngờ hội trường lớn như vậy lại đầy ắp sinh viên đại học.
Có năm vị trí đặc biệt ở hàng đầu tiên của khán giả, và ở giữa là tên của Đường Trụ.
Có nhiều người như vậy, Đường Trụ cũng không thể trưng cái mặt ra mà hỏi tại sao, trước tiên tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, đèn trong hội trường đa phương tiện ngay lập tức thay đổi, sau đó, camera ở khắp mọi nơi được bật lên và MC bước lên sân khấu.
“Các bạn sinh viên, các vị giám đốc quản lý và khán giả thân mến, chúc quý vị buổi sáng tốt lành. Xin mọi người giữ im lặng một chút, buổi phát sóng trực tiếp của chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
“Tiếp theo, xin