Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: Hân Lê
Chương 15:
Trở lại lầu 16, Đường Trụ mới vừa đi vào văn phòng liền nghe thấy một loạt tiếng “bùm bùm”.
Trong văn phòng ùa lên tiếng hò reo, mọi người xếp thành hai hàng sôi nổi phụt pháo giấy.
Đường Trụ rụt đầu cười, nhìn thấy Trình Minh cầm một bó hoa đi tới.
“Chúc mừng cậu nha Đường Đường, chân tướng cuối cùng cũng được vạch trần!”
Đường Trụ nhận lấy hoa: “Cảm ơn.”
Sau đó phòng làm việc tràn ngập tiếng chúc mừng, mọi người vây quanh Đường Trụ, cười nói vui vẻ hồi tưởng lại chuyện buổi sáng, lại chính nghĩa nghiêm túc nói chúng tôi đã sớm biết Đường Trụ bị oan! Đầu óc của tên Phùng Kiệt kia, làm sao có thể hoàn thành một nghiên cứu khó khăn như vậy!
Đường Trụ từ lâu đã nhìn ra tình bạn giả dối trong giới văn phòng rồi, nơi này ngoại trừ Trình Minh, Đường Trụ không thể kết thân với bất kỳ ai.
Cũng chính những người này trước kia đã từng sai bảo cậu mà.
Vì vậy, Đường Trụ chỉ đứng cười cười, mọi chuyện cũng đã kết thúc.
Trở lại chỗ ngồi, Đường Trụ để hoa sang một bên, liền thấy Trình Minh trượt sang đây.
Đường Trụ bật cười.
Trình Minh khe khẽ vỗ tay chúc mừng Đường Trụ.
Đường Trụ: “Cảm ơn.”
Trình Minh dựa vào bàn của Đường Trụ: “Tôi hâm mộ cậu ghê. Tạ tổng đích thân làm chuyện này cho cậu. Cậu không biết buổi sáng tôi xem livestream kích động tới cỡ nào đâu!”
Đường Trụ mỉm cười một chút, hỏi: “Vừa rồi tôi đi ngang qua phòng bên, sao ở bên ít người vậy?”
“Cậu còn chưa biết à?” Trình Minh đến gần một chút: “Thông báo tới, mấy người giúp làm giả số liệu cho Phùng Kiệt lúc trước, toàn bộ bị gọi đi uống trà rồi.”
Đường Trụ có hơi kinh ngạc.
Trình Minh: “Không chỉ họ, tôi nghe nói cậu của Phùng Kiệt với anh họ nó đều bị kêu lên rồi. Thực ra chuyện của Phùng Kiệt có liên quan đến rất nhiều người. Chẳng trách lúc trước cậu khốn đốn đến vậy.”
Đường Trụ gật đầu: “Ừ.”
Trình Minh: “Trận đánh này của Tạ tổng thực sự rất đẹp. Công ty hiện đang trên đà phát triển. Thật ra, bất kỳ thay đổi nào cũng có thể dễ dàng ảnh hưởng đến giá trị thị trường, huống chi là chuyện ăn cắp bên trong nhân viên nữa, nhưng anh ấy đã chọn cách phát sóng trực tiếp, rõ ràng muốn nói với mọi người Thành Duệ công bằng công chính, hơn nữa chúng ta còn có một kĩ sư ưu tú như vậy, giá trị rất lớn. Chuyện này đối với công ty mà nói thì tuyệt đối lợi lớn hơn hại.”
Đường Trụ nghe xong liền nhướng mày: “Vậy à?” Sau đó cậu lại tự mình trả lời, “Đúng là vậy thật.”
Trình Minh trở về, Đường Trụ lại rơi vào trầm tư.
Nghĩ nghĩ mọi thứ về Tạ Thời Tân, cùng với lý do tại sao Tạ Thời Tân lại ở lại nhà cậu.
Đang nghĩ, điện thoại cậu chợt vang lên.
Người gọi là “Luật sư Triệu”. Đường Trụ đứng dậy, tìm nơi không có người, sau đó nhấc điện thoại.
“Xin chào, luật sư Triệu.”
“Xin chào,” Đầu bên kia liền đáp “Tôi đã xem thông tin mà cậu đưa cho tôi. Không đủ bằng chứng, không có lợi cho cậu lắm.”
Đường Trụ cúi đầu cười: “Thật ngại quá phiền anh rồi, chuyện này đã được xử lí xong rồi.”
Bên kia dừng một chút rồi mới nói: “Được.”
Đường Trụ: “Chuyện chi phí, mẹ tôi sẽ liên lạc với anh, cảm ơn anh.”
Luật sư Triệu: “Không phiền gì, chuyện tôi nên làm mà, giải quyết xong thì tốt rồi.”
Luật sư Triệu là luật sư của nhà họ Đường, mấy ngày trước Đường Trụ mượn được từ mẹ.
Đường Trụ vốn muốn thử lại trước khi rời đi, để xem liệu cậu có thể lấy lại nghiên cứu của mình từ tay Phùng Kiệt hay không.
Bây giờ không còn cần thiết nữa, Tạ Thời Tân đã giúp cậu lấy lại, còn thắng một cách triệt để.
Lòng Đường Trụ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi cúp máy, cậu tìm số điện thoại của chủ chợ hải sản trong điện thoại của mình.
Mặc dù Tạ Thời Tân làm chuyện này không phải hoàn toàn vì Đường Trụ, nhưng Đường Trụ thực sự biết ơn anh. Nếu Tạ Thời Tân thích hải sản, Đường Trụ liền làm cho anh một bữa thật thịnh soạn một chút.
Đường Trụ vừa gọi điện cho ông chủ hải sản, Trình Minh đột nhiên chạy tới.
“Giám đốc tìm cậu.”
Đường Trụ cúp điện thoại.
Giám đốc hỏi cậu buổi tối có rảnh không, phòng ban tổ chức tiệc ăn mừng cho cậu.
“Tối nay?” Đường Trụ hỏi giám đốc.
Giám đốc gật đầu: “Sao vậy? Tối nay có chuyện gì à?”
Đường Trụ đang nghĩ đến bữa tối hải sản của Tạ Thời Tân, nhưng đang định từ chối thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn từ Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân: Thật ngại quá, buổi tối có việc.
Đường Trụ sờ cằm, ngẩng đầu lên nói với giám đốc: “Được.”
Giọng Đường Trụ vừa kết thúc, các đồng nghiệp trong văn phòng vui mừng ngay lập tức.
“Oa ~ Ăn một bữa thịnh soạn! Đường Trụ! Đường Trụ! Đường Trụ!”
Đường Trụ cười hùa theo mọi người.
Trở lại chỗ ngồi, Đường Trụ gửi một tin nhắn cho Tạ Thời Tân.
Đường Trụ: Vậy đi, lần sau lại làm cho anh.
Tạ Thời Tân nhắn lại: Để nói sau.
Mấy giây sau, Tạ Thời Tân gửi tới một tin nhắn khác: Tôi cũng không thích hải sản cho lắm.
Đường Trụ cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng trước khi Đường Trụ nói mình làm hải sản rất ngon, Tạ Thời Tân không có thái độ này.
Ở tầng dưới của tòa nhà Thành Duệ, Tạ Thời Tân vừa gửi xong tin nhắn, đợi nửa phút, thấy Đường Trụ không trả lời tin nhắn mới cất điện thoại đi.
Đợi một nhóm người xong rồi lên xe.
Cuộc họp khẩn cấp vừa kết thúc, tất cả những thông báo phê bình trong hai ngày này đều sẽ được phát ra.
Nghĩ đến những người này, trước khi anh biết chuyện đã bắt nạt Đường Trụ nhiều như vậy, trong lòng Tạ Thời Tân rất không thoải mái.
Nhưng một lúc sau, anh chợt nhớ ra một chuyện khác.
Tạ Thời Tân cúi đầu nhéo một chút giữa hai hàng lông mày.
“Bạch Phong.”
Người phía trước quay đầu lại nói: “Tạ tổng, tôi là Tiểu Bình.”
Tạ Thời Tân ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, mới nhớ ra chồng của Bạch Phong sắp sinh nên đã xin nghỉ.
“Tạ tổng, ngài có gì cần phân phó?” Tiểu Bình hỏi.
Tạ Thời Tân nuốt xuống câu “Cậu có biết người có kỹ năng giường chiếu tương đối tốt không?”, sau đó nói: “Không có gì.”
Xe chạy được một đoạn thì dừng lại ở đèn đỏ. Tạ Thời Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người đàn ông cao lớn ở ven đường, tặng cho bạn trai mình một món quà nhỏ, sau đó bạn trai hắn nhảy lại ôm hôn hắn.
“Bạch Phong.” Tạ Thời Tân lại kêu lên.
Người phía trước: “Tạ tổng, tôi là Tiểu Bình.”
Tạ Thời Tân ừ một tiếng: “Cậu có biết, Omega cỡ như cậu trai đó thích cái gì không?”
Tiểu Bình nhìn theo ánh mắt của Tạ Thời Tân, thấy cậu trai trong lời anh nói đang ôm dính chặt lấy bạn trai mình.
Tiểu Bình: “Tạ tổng, tôi nhìn không ra cậu ta bao nhiêu tuổi.”
Tạ Thời Tân đoán chính xác: “23 tuổi.”
Tiểu Bình: “Quà tặng cũng tùy thuộc vào tính cách và sở thích.”
Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ: “Tính cách thì tạm ổn, sở thích thế nào thì không biết.”
Tiểu Bình: “…”
Đấy, gòi tặng kiểu gì.
Tiểu Bình lại hỏi: “Ngài với đối phương là quan hệ gì?”
Tạ Thời Tân buột miệng: “Không có quan hệ.”
Tiểu Bình đột nhiên à một tiếng: “Tạ tổng, ngài đang nói tới Đường Trụ sao?”
Tạ Thời Tân ngay lập tức cau mày, tầm mắt dừng trên người Tiểu Bình.
Tạ Thời Tân: “Cậu nói nhiều quá.”
Tiểu Bình nghẹn một chút.
Hôm qua Bạch Phong đã bàn giao công việc với cậu, sau khi giải thích công việc thường ngày của họ, Bạch Phong cuối cùng nhấn mạnh một câu, những đào hao bên người Tạ tổng, nhất định phải chắn hết.
Tuy nhiên, Bạch Phong cũng có nói, Tạ tổng đối xử với Đường Trụ không bình thường, mỗi ngày cần lưu ý nhiều chút.
Tiểu Bình ngay lập tức vẽ một hình tam giác trọng điểm cho Đường Trụ vào sổ tay của mình.
Cậu hiểu, cậu hiểu!
Điều mà Tiểu Bình không biết, chính là ngay giây tiếp theo cậu quay đầu lại, Tạ Thời Tân đã gửi một tin nhắn cho Bạch Phong.
Tạ