Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 20:
Đường Trụ nôn khan một trận trong toilet.
Cậu chưa từng trải qua cảm giác này, ngực nặng nề, đầu cũng đau.
Bởi vì cảm giác khó chịu đan xen trong cơ thể, giờ phút này Đường Trụ không khống chế được tỏa pheromone ra ngoài.
"Em không sao chứ?"
Bên ngoài toilet, Tạ Thời Tân đang gõ cửa.
Chờ hoãn xuống một ít, Đường Trụ rút khăn giấy đè bên ngoài miệng: "Tôi không sao."
Tạ Thời Tân: "Tôi đưa em đi bệnh viện."
Đường Trụ lắc đầu: "Không cần đâu."
Tạ Thời Tân: "Đi bệnh viện, nghe lời nào, ra đây."
Đường Trụ: "Tôi không sao cả, không cần đi bệnh viện đâu."
Bên ngoài yên tĩnh trong chốc lát.
Tạ Thời Tân: "Anh họ của em đâu? Gọi anh ta đến đây."
Mùi đậu đỏ nồng đậm theo Đường Trụ mở cửa bay ra, Tạ Thời Tân tựa hồ có thể cảm nhận được cảm xúc của Đường Trụ trong mùi hương nồng nặc này.
Tạ Thời Tân: "Đưa cách liên lạc với Đường Trạch cho tôi."
Đường Trụ yếu ớt ừm một tiếng, lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm số điện thoại của Đường Trạch.
Khi đưa điện thoại cho Tạ Thời Tân, đột nhiên chân Đường Trụ mềm nhũn, cả người ngã xuống.
Tạ Thời Tân vội vàng ôm eo của cậu, di động không kịp chụp, rơi xuống đất.
Tạ Thời Tân không quan tâm đến di động, bế Đường Trụ lên giường, mở đèn ngủ lên.
"Khó chịu lắm sao?" Tạ Thời Tân hỏi.
Đường Trụ nhắm mắt lại, thấp giọng ừm một tiếng.
Tạ Thời Tân bước nhanh đi nhặt điện thoại lại.
Di động đã khóa màn hình.
Tạ Thời Tân đưa di động mới nhặt đến bên cạnh Đường Trụ: "Mở khóa đi."
Đường Trụ không còn sức mở to mắt: "0726."
Tạ Thời Tân nhập mật mã, di động mở ra hiện lên là số điện thoại của "A Trạch", anh trực tiếp gọi qua.
Bên kia Đường Trạch nhanh chóng nhận máy.
"A Trụ, sao vậy?"
Tạ Thời Tân nói thẳng: "Đường Trụ bị bệnh, anh có rảnh để đến đây một chuyến không?"
Đường Trạch lập tức: "Rảnh."
Tạ Thời Tân: "Đang ở nhà."
Đường Trạch: "Lập tức đến ngay."
Đường Trụ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi cũng mất đi sắc đỏ.
Tạ Thời Tân không ngừng đi đi lại lại trước giường Đường Trụ, anh rất muốn làm gì đó, nhưng lại không làm được gì.
Vài phút sau, Tạ Thời Tân cuối cùng cũng dừng lại.
Anh bình tĩnh nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới gọi điện cho Hà Nhạc Nguyên.
"Tạ tổng." Bên kia tiếp điện thoại cũng không tính là nhanh.
Tạ Thời Tân mở miệng liền hỏi: "Thân thể của anh có khỏe không?"
Hà Nhạc Nguyên rất khó hiểu: "Tôi không sao cả."
Tạ Thời Tân hỏi tiếp: "Buổi tối các người ăn cái gì?"
"Đồ ăn Trung Quốc," Hà Nhạc Nguyên nhanh chóng cảm giác được không đúng: "Là Đường Đường mang tôi đi, đến quán cậu ấy thường đến."
Tạ Thời Tân: "Còn ăn gì khác nữa không?"
Hà Nhạc Nguyên: "Không có, chỉ ăn cơm tối thôi."
Tạ Thời Tân: "Em ấy có ăn riêng món nào mà anh không ăn không?"
"Không có," Hà Nhạc Nguyên hỏi: "Cậu ấy sao vậy?"
Tạ Thời Tân: "Không sao."
Nói xong, Tạ Thời Tân cúp máy, vừa lúc chuông cửa bên ngoài cũng reo lên.
Tạ Thời Tân bước nhanh đi mở cửa, anh đối mặt với Đường Trạch một cái, hai người hiểu rõ trong lòng mà không nói gì thêm, trực tiếp đi về phía phòng của Đường Trụ.
Một lát như vậy, Đường Trụ cũng đã ngủ mất, nhưng may mắn là sắc mặt của Đường Trụ đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
"A Trụ." Đường Trụ kéo ghế dựa qua, ngồi bên mép giường.
Đường Trụ nhíu mày một chút, mở mắt ra.
Cậu nhìn Đường Trạch đang ngồi bên cạnh giường, lại nhìn Tạ Thời Tân đang đứng phía sau Đường Trạch.
"Anh đến rồi à?" Đường Trụ nói.
Đường Trạch mở hòm thuốc ra, vừa kiểm tra cho Đường Trụ vừa hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
"Ngực nặng nề, choáng váng, nôn khan, mệt mỏi," Đường Trụ rất phối hợp: "Nhưng mà em vừa ngủ được một lát, đã khá hơn nhiều rồi."
Đường Trạch ừ một tiếng.
Thời gian kế tiếp, trong phòng không có ai nói chuyện nữa, đều yên lặng chờ Đường Trạch kiểm tra thân thể như thường lệ.
"Không có gì khác thường." Đường Trạch cất ống nghe khám bệnh đi.
Đường Trụ rút tay lại: "Chính là đột nhiên như vậy, bây giờ thì lại khỏe rồi."
Đường Trạch hỏi: "Buổi tối đã ăn cái gì?"
Tạ Thời Tân đứng phía sau trả lời: "Ra ngoài ăn đồ ăn Trung Quốc với bạn, bạn của em ấy không sao cả, Đường Trụ không có ăn riêng món gì."
Đường Trạch nghe xong quay đầu nhìn Tạ Thời Tân một cái, ánh mắt khó có được không lộ ra vẻ phiền chán.
"Chắc không phải do đồ ăn đâu." Đường Trụ cũng nói.
Đường Trạch nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Trước khi phát bệnh, em đã làm cái gì?"
Đường Trụ nuốt nước miếng một chút, ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Tân.
Đường Trạch cảm giác có gì đó không đúng: "Tôi là bác sĩ."
"Tôi hôn em ấy." Tạ Thời Tân nói.
Phòng ngủ tức khắc chìm vào im lặng.
Vài giây sau.
Đường Trạch hỏi: "Em ghét anh ta à?"
Tạ Thời Tân đứng phía sau nghẹn họng, cả người cũng cứng lại.
Không phải Tạ Thời Tân không nghĩ đến nguyên nhân này.
Lúc Đường Trụ đẩy anh ra, chống tường nôn khan, phản ứng đầu tiên trong đầu Tạ Thời Tân là, Đường Trụ bị anh hôn đến nôn.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, anh đương nhiên cảm thấy không thể nào, cũng không nghĩ nhiều theo hướng này nữa.
Hiện tại sự nghi ngờ lại bị Đường Trạch nói thẳng ra, lôi lên mặt bàn, Tạ Thời Tân có hơi không chịu đựng được.
Không thể tiếp thu nhưng cũng không cách nào phản bác.
"Không có." Đường Trụ lập tức phủ nhận.
Tạ Thời Tân lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đường Trụ lại hỏi: "Tại sao em lại đột nhiên bị như vậy?"
"Hiện tại vẫn chưa phán đoán được, trở về anh sẽ xét nghiệm máu của em, nhưng làm anh," Đường Trạch không chút nào e dè Tạ Thời Tân đang có mặt ở đây: "Anh đề nghị em cách xa bạn cùng phòng của em một chút."
Đường Trụ: "Tại sao?"
"Tại sao?" Tạ Thời Tân cũng hỏi.
Trong lúc Đường Trạch kiểm tra, liền nhớ đến câu Đường Trụ nói với anh trước đây: "Thân thể của em cũng sẽ kháng cự lại việc thích người kia lần nữa."
Hiện tại những kiểm tra cơ bản đã làm xong, Đường Trụ không có gì khác thường, cho nên giờ phút này Đường Trạch nghiêm trọng hoài nghi Đường Trụ bị như vậy là vì Tạ Thời Tân.
Nhưng anh không thể ám chỉ cho Đường Trụ, hơn nữa Tạ Thời Tân còn đang bên cạnh, anh sợ họ đoán được, cũng sợ Đường Trụ nhớ tới.
Đường Trạch đưa lưng về phía Tạ Thời Tân, nhìn như là đang nói chuyện với Đường Trụ, thực chất là nói cho Tạ Thời Tân nghe: "Triệu chứng hôm nay của em rất giống dị ứng, không loại trừ khả năng bị dị ứng với nước bọt."
Tạ Thời Tân cười một tiếng: "Anh không thấy buồn cười sao? Bác sĩ Đường?"
Đường Trạch vẫn không nhìn Tạ Thời Tân: "Không cảm thấy."
Tạ Thời Tân cao giọng hơn: "Nhiều ngày như vậy, tôi với Đường Trụ đều ăn uống cùng nhau, bây giờ anh nói em ấy dị ứng với nước bọt của tôi?"
Đường Trạch sững một chút, mới nói: "Tôi chỉ suy đoán thôi."
Tạ Thời Tân: "Bác sĩ phải có trách nhiệm với lời nói của mình."
Đường Trạch cúi đầu: "Xin lỗi."
"Tạ Thời Tân," Đường Trụ mở miệng, nhỏ giọng nói: "Đừng như vậy."
Đôi mắt của Đường Trụ không chút nào hung dữ, nhưng Tạ Thời Tân vẫn thu liễm ngay lập tức: "Tôi nói nhiều rồi," Tạ Thời Tân giọng điệu khách sáo: "Bác sĩ Đường cảm thấy hiện tại nên làm thế nào bây giờ?"
Đường Trạch nhìn Đường Trụ: "Cho em vài viên thuốc dị ứng em hay uống, nghỉ ngơi nhiều vào, chờ báo cáo xét nghiệm của anh."
Đường Trụ: "Dạ."
Lần thăm khám này kết thúc, Tạ Thời Tân vẫn tiễn Đường Trạch như cũ.
Chung quanh hai người tựa hồ có một loại khí tràng gọi là chán ghét lẫn nhau, một đường ra cửa, không ai phản ứng với ai.
Nhưng mà đến cửa rồi, Tạ Thời Tân vẫn mở miệng: "Vất vả rồi, cám ơn."
Đường Trạch không nhận: "Anh không cần nói cảm ơn giùm nó."
Tạ Thời Tân cũng lười khách sáo: "Đi thong thả."
Đường Trạch quay đầu lại: "Nhưng mà tôi vẫn muốn nói câu kia, cách xa nó một chút."
Tạ Thời Tân cười khẽ một tiếng: "Hình như bác sĩ Đường rất có thành kiến với tôi, có thể hỏi vì sao không?"
Đường Trạch: "Không vì sao cả, chỉ là đơn thuần không thích loại dân làm ăn chỉ biết đến lợi ích như anh thôi."
Tạ Thời Tân hơi nhướng mày: "Vậy bác sĩ Đường phải chán ghét bao nhiêu người cơ chứ?"
Đường Trạch nhẹ hít một hơi, anh trước mặt Tạ Thời Tân căn bản không nói không lại.
"Chăm sóc tốt cho nó." Đường Trạch nói câu cuối.
Tạ Thời Tân: "Tôi sẽ chăm sóc, bác sĩ Đường đi thong thả."
Đường Trạch nhàn nhạt: "Ừ."
Tạ Thời Tân quay lại phòng Đường Trụ lần nữa, Đường Trụ đã ngủ rồi.
Tạ Thời Tân đắp chăn cho cậu đàng hoàng, lấy nhiệt kế trong ngăn tủ ra, tích một cái trên trán Đường Trụ.
Nhiệt độ cơ thể bình thường, vẻ mặt cũng ấm lại.
Tạ Thời Tân đứng bên mép giường một lát, mới tắt đèn, rời khỏi phòng Đường Trụ.
Nhưng Tạ Thời Tân không biết là, chân trước anh vừa rời đi, Đường Trụ sau lưng đã mở mắt ra.
Vừa rồi, Đường Trạch gửi tin nhắn cho Đường Trụ, bảo cậu tránh Tạ Thời Tân rồi gọi điện thoại cho Đường Trạch.
Đường Trụ vừa xem tin nhắn xong, Tạ Thời Tân liền đi vào, nhất thời cậu không biết phải làm sao, nhanh trí giả bộ ngủ.
Không bao lâu, đèn bên ngoài phòng khách cũng bị Tạ Thời Tân tắt đi, lại một lát sau, bên ngoài không còn âm thanh gì nữa.
Đường Trụ lặng lẽ xuống giường, mặc một cái áo khoác, cầm lấy di động, kéo cửa ban công ra, đi ra ngoài đóng cửa lại.
"A Trạch."
Điện thoại rất nhanh được nhận.
Đường Trạch: "Anh ta không ở đó à?"
Đường Trụ: "Không ở."
Đường Trạch ừ một tiếng: "Buổi tối anh bảo em cách xa anh ta một chút, không phải nói giỡn với em."
Đường Trụ hỏi: "Tại sao?"
Đường Trạch bên kia dừng một hồi lâu, giống như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không thể nói được.
"Em quá đơn thuần, A Trụ, người lấy lợi ích lên hàng đầu như Tạ Thời Tân, ở bên cạnh em như vậy, anh chỉ sợ em bị anh ta lợi dụng." Đường Trạch nói.
Đường Trụ cười cười: "Anh ấy đối xử với em tốt lắm, không biết anh có xem livestream mấy hôm trước của công ty em không?"
Đường Trạch im lặng.
Đường Trụ lại nói: "Em biết anh muốn nói, phần lớn nguyên nhân trong đó là bởi vì công ty của anh ấy, nhưng với em mà nói, chuyện này rất quan trọng với em, em thật sự rất biết ơn anh ấy."
Đường Trụ biết ơn Tạ Thời Tân, một chốc cũng không thể giải thích rõ cho Đường Trạch hiểu được.
Tạ Thời Tân cảm thấy Đường Trụ không quan trọng cũng không sao, nhưng Tạ Thời Tân là người rất quan trọng với Đường Trụ.
"Cảm ơn anh A Trạch, em có chừng mực." Đường Trụ nói.
Đường Trạch rất bất đắc dĩ: "Em có chừng mực gì chứ."
Đường Trụ nói: "Anh không cần lo lắng, không đến một tháng nữa em sẽ về thành phố Q."
Lúc này Đường Trạch mới thoáng yên tâm: "Tốt."
Cuộc gọi cắt đứt, Đường Trụ cất di động vào túi, xoay người trở về.
Nhưng vừa mở cửa ra, Đường Trụ liền ngây ngẩn cả người.
Trong phòng, Tạ Thời Tân đứng ở mép giường, trong có biểu cảm gì nhìn cậu, trong tay anh là ly nước bình thường Đường Trụ hay dùng.
Đường Trụ nhìn ly nước, đột nhiên có hơi vô thố.
"Nói chuyện điện thoại với Đường Trạch?" Tạ Thời Tân hỏi.
Đường Trụ: "Ừm."
Giọng Tạ Thời Tân không gợn tí sóng: "Anh ta kêu em tránh khỏi tôi?"
Đường Trụ nghĩ nghĩ: "Anh A Trạch..."
Tạ Thời Tân: "Xem ra đúng rồi."
Đường Trụ không giảo biện: "Ừm."
"Nói gì đó?" Tạ Thời Tân tự hỏi tự đáp: "Bảo em cách xa tôi một chút?"
Dáng vẻ Đường Trụ như bị giáo dục, đứng ở cửa ban công, thoạt nhìn có vẻ đáng thương.
Gió thổi làm mái tóc mềm của Đường Trụ hơi loạn, còn thổi đến mắt cá chân lộ ra bên ngoài của cậu.
"Vào đi." Tạ Thời Tân nói.
Lúc này Đường Trụ mới nhấc chân