Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 22:
Vương Tử Nhạc gần như là bị Tạ Thời Tân hù chạy.
Lúc vào thang máy chân vẫn nhũn ra, đến khi ra khỏi thang máy mới đỡ hơn.
Chính hắn cũng là một Alpha, lại bị khí tràng Alpha của Tạ Thời Tân làm kinh sợ đến mức không dám thở, chỉ có thể chạy trốn.
Tới dưới lầu rồi, Vương Tử Nhạc càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai, càng nghĩ càng không cam lòng.
Cuối cùng hắn căm giận lấy di động của mình ra, gửi tin nhắn cho Tạ Thời Tân.
Vương Tử Nhạc: Anh, anh quá đáng lắm luôn á.
Vương Tử Nhạc: Chưa thấy anh cưng kỹ sư công ty nhà mình như vậy bao giờ.
Tạ Thời Tân trả lời rất nhanh.
Tạ Thời Tân: Tôi cưng em ấy đấy, ý kiến ý cò gì?
Vương Tử Rén: Hong có.
Văn phòng lầu 28, Đường Trụ ngồi trên sô pha đợi thật lâu, Tạ Thời Tân còn đang tìm kiếm ở bàn làm việc.
Nhưng có vẻ không giống như tìm đồ, chốc chốc kéo ngăn tủ, chốc chốc lại nâng mấy xấp tài liệu lên.
Nhìn đồng hồ sắp qua thời gian xin nghỉ của cậu nửa tiếng rồi, Đường Trụ nhịn không được nói: "Nếu không buổi tối hãy đưa tôi đi."
Tạ Thời Tân đóng ngăn kéo lại: "Em gấp lắm sao?"
"Tôi còn phải làm việc, nếu không buổi tối phải tăng ca," Đường Trụ nói xong hỏi: "Anh muốn cho tôi cái gì?"
Tạ Thời Tân nói: "Tìm không thấy."
Đường Trụ đứng lên: "Vậy tôi xuống dưới trước đây."
Giọng Tạ Thời Tân thấp xuống: "Ừm."
Đường Trụ mới đi đến cửa, đã bị Tạ Thời Tân gọi lại.
Đường Trụ: "Sao vậy?"
Tạ Thời Tân: "Buổi tối về cùng nhau đi, ngồi xe của tôi."
Đường Trụ: "Được."
Ra khỏi văn phòng, thiếu chút nữa Đường Trụ bị người ngoài cửa hù nhảy dựng lên.
"Xin chào." Người đứng ở cửa cười toe toét.
Đường Trụ: "Xin chào."
"Tôi là Tiểu Bình, trợ lý của Tạ tổng, đây là danh thiếp của tôi." Tiểu Bình khom lưng đưa danh thiếp lên.
Đường Trụ gật đầu: "Tôi biết anh."
Tiểu Bình lập tức vui vẻ: "Ngài biết tôi? Là Tạ tổng nhắc đến tôi sao?"
Đường Trụ a một tiếng: "Không phải, tôi thấy anh thường xuyên ở bên cạnh Tạ Thời Tân."
"À, à." Tiểu Bình vô cùng khách sáo: "Sau này ngài có yêu cầu gì, cứ thoải mái liên hệ với tôi, trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ làm tốt cho ngài."
Đường Trụ gật đầu cười một cái: "Cảm ơn."
Đường Trụ nhấc chân muốn chạy, nhưng nghĩ đến gì đó, lại dừng lại."
"Bây giờ có rồi." Đường Trụ nói.
Tiểu Bình lại lập tức vui vẻ: "Ngài nói đi."
Đường Trụ: "Anh biết Tạ Thời Tân thích cái gì sao?"
Tiểu Bình nhướng mày.
Tình tiết này, cậu quen lắm!
Tiểu Bình trả lời chính xác: "Chỗ tôi thì đề nghị ngài đưa cho Tạ tổng một số vật dụng tùy thân có thể mang theo như một số đồ dùng nhỏ, kim cài áo, cà vạt, khuy măng sét, đồng hồ," Đôi mắt Tiểu Bình nhíu lại, tựa như muốn cười ra: "Hoặc là nhẫn."
Đường Trụ gật đầu nghiêm túc ghi nhớ, tiếp đó khó hiểu hỏi: "Anh ấy thích mấy thứ đồ này à?"
Tiểu Bình nói: "Yêu thích tùy tâm ý, dùng tâm, chắc chắn sẽ không tồi."
Đường Trụ cảm thấy Tiểu Bình nói rất có lý, cũng lộ ra ánh mắt khen ngợi với Tiểu Bình: "Ắt hẳn Tạ Thời Tân rất thích anh."
Tiểu Bình mở cờ trong bụng, nhưng lại kiềm chế: "Không nghe Tạ tổng nói qua."
Đường Trụ: "Chắc chắn thích, tôi cũng thích anh."
Tiểu Bình lập tức khom lưng: "Cảm ơn cậu Đường."
Tiểu Bình đưa Đường Trụ đến thang máy, nhìn cậu rời đi.
Vào thang máy, Đường Trụ nhìn con số trên bảng, đột nhiên giật mình.
Sao cậu lại dám gọi cả tên lẫn họ của Tạ Thời Tân?
Thôi đi, kêu cũng kêu rồi, ở trước mặt cậu Tạ Thời Tân cũng không có dáng vẻ cấp trên.
Tới phòng thí nghiệm, Trình Minh đã ở bên trong chờ cậu, Đường Trụ đến phòng thay đồ thay cái áo khoác, hai người lập tức bắt đầu làm việc.
Hôm nay thí nghiệm không khó, đều là một ít số liệu thông thường cần xử lý, nhưng làm làm, Đường Trụ cảm giác hiệu suất của bản thân rõ ràng trở nên thấp đi.
Ở bên trong nửa tiếng, thân thể Đường Trụ càng lúc càng nóng, đột nhiên, tay lấy thuốc thử cũng run lên một chút.
"Sao vậy?" Trình Minh nhìn cậu: "Sắc mặt của cậu có vẻ không ổn."
Mi mắt Đường Trụ rất nặng, chớp một cái.
Lúc nãy sự chú ý toàn bộ đều đặt trên con số, không có chú ý đến thân thể của mình, bây giờ chia xong một bộ thuốc thử cậu mới cảm thấy khó chịu.
Cảm giác khó chịu này rất quen thuộc, nhưng nó bùng nổ nhanh hơn trước đây rất nhiều.
Tay Đường Trụ chống trên bàn trắng bệch, mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống bàn: "Trong túi của tôi, phía trên túi nhỏ có một ống thuốc ức chế, cậu giúp tôi..."
Đường Trụ còn chưa dứt lời, Trình Minh liền nói: "Tôi đi lấy ngay đây."
Trình Minh cũng là Omega, tự nhiên biết tình huống hiện tại của Đường Trụ là như thế nào.
Có một vài Omega kỳ phát tình đến rất nhanh, lại không có dấu hiệu gì báo trước, rất phiền toái.
Trình Minh chạy nhanh về văn phòng, sau khi tìm được lại nhanh chóng chạy đến.
Tới gần phòng thí nghiệm, cậu ta đã ngửi thấy, thì ra pheromone của Đường Trụ có mùi đậu đỏ.
Mùi rất độc đáo, rất thơm, cũng bắt đầu ảnh hưởng đến cậu.
"Cầm." Trình Minh giúp Đường Trụ xé vỏ ngoài ra, đưa qua.
Đường Trụ run tay, dùng sức tiêm thuốc ức chế vào cánh tay.
Trình Minh nửa ngồi bên cạnh Đường Trụ, lẳng lặng chờ.
Một phút qua đi.
Ba phút qua đi.
...
Theo lý mà nói, hiện tại thuốc ức chế trên thị trường năm phút đã có thể thấy hiệu quả, nhưng đã qua tám phút, Đường Trụ không chỉ không tốt hơn, ngược lại càng lúc càng nóng, pheromone cũng càng lúc càng nồng.
"Thuốc ức chế mất tác dụng rồi." Đường Trụ yếu ớt nói.
Trình Minh mở to hai mắt: "Thuốc ức chế còn có thể mất tác dụng? Phải làm sao bây giờ?"
"Cậu đừng ở bên cạnh tôi nữa." Đường Trụ nói với Trình Minh: "Cậu ra ngoài trước đi, đóng cửa phòng thí nghiệm lại, cửa lớn bên ngoài cũng đóng lại luôn."
Trình Minh: "Còn cậu thì phải làm sao?"
Đường Trụ: "Anh của tôi là bác sĩ, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy đến đón tôi, cậu đi mau đi."
Trình Minh bị pheromone của Đường Trụ ảnh hưởng, quả thật có hơi khó chịu, cậu cảm thấy nếu còn ở đây, cậu cũng sẽ bị phát tình theo.
Cửa phòng thí nghiệm có thể chặn đi mùi hương, Trình Minh nhìn Đường Trụ đang khó chịu, nghĩ mình ở đây cũng không làm được gì, vẫn đứng dậy rời khỏi phòng thí nghiệm.
Nghe theo Đường Trụ nói, cậu đóng cửa nhỏ lại, rồi lại ra đóng cửa lớn, sau đó cậu cũng hết sức lực mà tê liệt ngã xuống đất.
Không biết là do cậu mang pheromone của Đường Trụ ra ngoài, hay là hai cánh cửa này không ngăn cách được, Trình Minh ra đến một hồi rồi vẫn có thể ngửi được mùi đậu đỏ.
Cậu click mở một nhóm chat trên wechat, nhanh chóng đánh chữ.
Trình Minh: Giang hồ cấp cứu, xin hỏi ai có thể liên lạc được với Tạ tổng? Gấp lắm gấp lắm!
Trong nhóm rất yên tĩnh, gửi đi một lúc vẫn không có ai trả lời.
Nhưng trong một nhóm khác, gọi là "Quần chúng hóng hớt