Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 3:
Phòng mà Đường Trụ đang thuê đây là dạng hai phòng một sảnh, cậu thích phòng ở lớn một chút, chung cư cho người độc thân phòng khách đều phổ biến dạng nhỏ, Đường Trụ không quá thích, nên lúc trước thuê chọn căn có hai phòng ngủ luôn.
Trong lúc nấu cơm, Đường Trụ thuận tiện gọi điện cho công ty gia chánh, để các dì mau cử người đến quét tước nhà cửa.
Đợi đến khi Đường Trụ nấu cơm xong dọn ra bàn, cậu mới nhớ đến, mình còn một chuyện rất quan trọng quên hỏi.
Cậu đi ra ngoài, thấy hai người đứng trước cửa, trừ Alpha cậu mới quen biết, còn có một người đàn ông xa lạ, đang lấy khóa vân tay.
Đường Trụ và người đàn ông xa lạ đó nhìn nhau, tùy tiện cười một cái ra vẻ chào hỏi.
"Đúng rồi, anh tên gì?" Đường Trụ hỏi người đang lưu mật mã vân tay.
Lời vừa nói xong, người đàn ông đang lấy khóa đột nhiên quay đầu nhìn Đường Trụ một cái, trong mắt có hơi kinh ngạc.
Người đang lưu vân tay cũng nhìn Đường Trụ, anh nói: "Tạ Thời Tân."
Đường Trụ ồ một tiếng, hỏi: "Thời gì? Tân nào?"
Tạ Thời Tân nhíu mày.
Thư kí Bạch Phong bên cạnh Tạ Thời Tân, cũng giật giật chân mày.
Hắn đi theo Tạ Thời Tân nhiều năm như vậy, chưa từng nghe ai hỏi tên Tạ tổng thế này.
Thanh danh Tạ tổng luôn xuất hiện trong tầm mắt công chúng, rất nhiều lúc, người khác hỏi anh tên gì, chỉ đơn giản là hỏi cho có lệ, ngay sau đó là những lời khen có cánh tới tấp ùa đến.
Bạch Phong không khỏi nhịn xuống, lại lén liếc nhìn chủ nhà thêm vài cái.
"Cậu không biết tôi?" Tạ Thời Tân lau tay xong, hỏi Đường Trụ.
Đường Trụ rất khó hiểu: "Tại sao tôi phải biết anh?"
Bạch Phong hít hà một hơi, cúi đầu không dám nhìn hai người.
Qua vài giây, hắn nghe được giọng của Tạ tổng không tốt lắm mà nói: "Thời trong thời khắc, Tân trong cũ mới (tân-cựu)"
(Tạ Thời Tân: 谢时新 )
"Ừm, tôi tên Đường Trụ, Đường trong nhà Tống Đường, Trụ trong vũ trụ."
(Đường Trụ: 唐宙)
Giọng điệu Đường Trụ bình đạm giới thiệu bản thân xong, lặp lại cái tên mình vừa nghe được: "Tạ Thời Tân, anh nổi tiếng lắm sao?"
Ngay cả hít thở Bạch Phong cũng không dám hít thở mạnh, hắn tựa hồ cảm thấy, giây tiếp theo Tạ tổng sẽ nổi giận.
Nhưng mà xem ra, Tạ tổng lười nói chuyện với cậu Đường Trụ này.
Đường Trụ cũng không tiếp tục đề tài này, cậu nói: "Ăn cơm được rồi," sau đó nhìn qua Bạch Phong: "Sư phụ ăn cơm không?"
Tạ Thời Tân khó hiểu: "Sư phụ?"
Đường Trụ cũng khó hiểu: "Anh ấy không phải là sư phụ làm khóa cửa sao?"
Tạ Thời Tân: "..."
Tạ Thời Tân một lần nữa tỏ thái độ lười nói chuyện với Đường Trụ, tránh ra một chút: "Cậu lưu vân tay lại."
Đường Trụ ừ một tiếng, bước lên lấy tay ấn xuống: "Tại sao phải đổi khóa?"
Tạ Thời Tân: "Cậu không có ý thức an toàn gì hết sao?"
Ổ khóa trước đây chỉ là thùng rỗng kêu to, đóng cửa vô dụng, còn phải dùng chìa khóa để mở. Buổi sáng Tạ Thời Tân có đi ra ngoài một chuyến quay về, vậy mà lại có thể trực tiếp mở cửa ra.
Cho nên Đường Trụ kêu anh sau khi ra khỏi nhà nhớ đóng cửa, là muốn đóng cái gì?
Đóng cái quần ấy.
Đường Trụ đột nhiên a một tiếng: "A phải rồi, khóa cửa hư rồi," chính cậu cũng cười cười: "Hư cũng lâu rồi, nhưng mà trong nhà cũng có gì đâu."
Tạ Thời Tân không muốn nghe người này nói thêm gì nữa.
Trong nhà xác thực không có gì, một tờ CMND trên tủ TV, muốn lấy đi làm gì cũng được.
Tạ Thời Tân liếc mắt nhìn Đường Trụ đang đi vào trong nhà.
Thân hình gầy yếu, không có gì hấp dẫn người khác, người như cậu, quả thật sẽ không ai hứng thú, rất là an toàn.
Sau khi cơm nước xong, Bạch Phong mua mấy thứ đồ dùng cần thiết của Tạ Thời Tân đến đây, thuận tiện nói cho anh biết, Tôn Tuyết Dung đã hủy bỏ cuộc họp báo với phóng viên tối nay, đại khái là biết Tạ Thời Tân sẽ không xuất hiện.
"Ngô gia bên kia khá yên tĩnh, vẫn luôn không ra mặt, nhưng mà Ngô Ninh," Bạch Phong nói đến đây, ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Tân một cái, thấy anh không có biểu cảm dư thừa gì, tiếp tục nói: "Hôm nay cậu ta có đến nhà ngài hai lần, giống như tin chắc rằng ngài đang ở nhà, hai lần đều chờ ở ngoài đến 2 tiếng."
Tạ Thời Tân nhìn vào máy tính bảng, chỉ đơn giản ừ một tiếng.
Bạch Phong lại hỏi: "Tạ tổng ngài ở đây được chứ?"
Tạ Thời Tân cũng không ngẩng đầu lên: "Có vấn đề gì?"
Bạch Phong thấy dáng vẻ không thèm để ý của Tạ Thời Tân, nuốt câu "Nơi này thật đơn sơ, tôi lo ngài ở không quen" xuống.
Rõ ràng Tạ tổng đối với hoàn cảnh sống xung quanh mình rất hà khắc.
Bạch Phong nghĩ nghĩ: "Người ở cùng với ngài, cậu ta an toàn sao?"
Tạ Thời Tân nghe được lời này, ngừng tay đang làm việc lại, quay đầu nhìn về phía cửa phòng Đường Trụ đang đóng chặt.
Sau khi ăn tối xong, Đường Trụ vẫn luôn nhốt mình trong phòng, không biết đang làm gì.
"An toàn."
Nói xong Tạ Thời Tân cũng giật mình sửng sốt, trực giác này của anh là từ đâu mà ra?
Bạch Phong gật gật đầu, hắn rất tin tưởng Tạ Thời Tân, hơn nữa Ngô gia và Tôn Tuyết Dung chắc chắn không đoán được Tạ Thời Tân đang ở đây. Nửa đêm hôm qua sau khi biết bên kia có động thái, Tạ Thời Tân lập tức rời khỏi khách sạn, lúc ấy Tạ Thời Tân ôm Đường Trụ rất kỹ, camera cũng không quay được mặt cậu.
Bạch Phong: "An toàn là được rồi."
Bạch Phong không ngờ rằng, lúc này Tạ Thời Tân đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Mà Bạch Phong cũng không biết là, đầu óc Tạ Thời Tân lúc này đang phủ quyết lời mới nói của mình.
An toàn?
Kỳ động dục đến lại chạy lung tung, tùy tiện tìm một Alpha đánh dấu cậu.
Lưu manh.
Không biết kiềm chế.
"Muốn tôi tìm một nơi khác cho ngài ở không?" Bạch Phong biết rõ một vài biểu cảm của Tạ Thời Tân, thử hỏi một câu.
"Không cần." Tạ Thời Tân rất nhanh từ chối.
Bạch Phong gật đầu: "Vậy cũng được."
Mà Đường Trụ trong phòng lúc này, đang đeo tai nghe chơi game.
Đây cũng là hoạt động giải trí sau khi tan làm mấy năm nay của cậu, trong game, cậu có một bạn game là Alpha rất tốt, lúc Đường Trụ online, bạn game lúc nào cũng có mặt.
"Cậu nói, cậu thành công rồi?" Bạn game Hà Nhạc Nguyên bên kia hỏi.
Đường Trụ: "Ừm, thành công quên sạch."
Tuy Hà Nhạc Nguyên không biết Đường Trụ đã làm cách nào, nhưng anh cũng rất vui vẻ: "Chúc mừng cậu", bên kia lại hỏi: "Chúng ta có thể gặp mặt không?"
Đường Trụ không biết hai chuyện này có liên quan gì với nhau, cậu nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Sau này lại tính, mở trận mới đi."
Hà Nhạc Nguyên: "Ok."
Lặn trong thế giới trò chơi lâu rồi, Đường Trụ tựa hồ quên mất, nhà mình giờ phút này còn có một người khác nữa.
Cho nên lúc cậu ra ngoài rót nước, nhìn thấy Tạ Thời Tân đi ra từ phòng kế bên, hết hồn nhảy dựng lên.
Tạ Thời Tân vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm trộn lẫn mùi pheromone của anh, phiêu đãng trong không khí.
Thời điểm Alpha và Omega không thể khống chế pheromone của mình nhất, một là lúc làʍ ŧìиɦ, hai là lúc tắm. Lúc làʍ ŧìиɦ thì không cần phải nói, còn lúc tắm là bởi vì thân thể quá thả lỏng, độ ấm cũng làm lỗ chân lông giãn nở tự nhiên, cho dù kiềm chế, cũng khó tránh khỏi pheromone bị rò rỉ một chút.
So với Omega mà nói, Alpha còn có một thời điểm, dễ dàng không khống chế được pheromone của mình, đó là sáng sớm.
Sáng sớm mỗi ngày, Alpha đều phát ra pheromone một cách tự nhiên, đây là bản năng sinh lý, rất nhiều lúc, ngay cả Alpha cũng không ý thức được.
Nhưng mà ngược lại, những thời điểm khác thì pheromone đều có nồng độ rất thấp, không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Đường Trụ bất thình lình bị pheromone úp sọt đến quên mất mình ra đây định làm gì, cậu đè nén xúc động muốn tới gần Tạ Thời Tân, đến phòng bếp rót ly nước, lại về phòng.
Tạ Thời Tân cứ đứng ở cửa phòng tắm, nhìn Đường Trụ đi tới đi lui, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt đến anh.
Không phải thèm pheromone của anh sao?
Sao không có phản ứng gì hết vậy?
Mấy ngày kế tiếp, Đường Trụ và Tạ Thời Tân sống chung một cách hòa bình.
Buổi sáng Đường Trụ thức dậy, Tạ Thời Tân còn chưa thức, lúc này, Đường Trụ sẽ làm bữa sáng cho cả hai, sau đó ăn luôn phần của mình trước rồi đi làm.
Buổi tối trở về, nếu Tạ Thời Tân ở nhà, cậu sẽ nấu thêm một phần cơm, Tạ Thời Tân không ở, cậu sẽ ăn một mình.
Có đôi khi, lúc sắp đi ngủ, ngoài cửa sẽ bay vào một ít pheromone Alpha, lúc này, Đường Trụ biết ngay Tạ Thời Tân đang tắm rửa.
Pheromone của Tạ Thời Tân có tác dụng làm trấn tĩnh lòng người, Đường Trụ thích lắm, tuy rằng mùi hương làm cậu có hơi xao động, nhưng khi ngửi mùi