Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 47:
Tạ Thời Tân và ba Đường Trụ nói gì trong phòng đó, có lẽ cả đời này chỉ có hai người họ biết.
Giữa dân làm ăn luôn có một ít đối thoại không thể để người ngoài biết được, ví dụ như một vài lời khó nghe của ba Đường Trụ, hoặc ví dụ như Tạ Thời Tân thọt một nhát dao nhẹ nhàng vào nhà họ Đường.
Hơn nửa tiếng này, có lẽ một nửa thời gian hai người đều im lặng không nói gì, còn một nửa thời gian kia, lại chia ra một nửa là ba Đường Trụ không khách khí mắng nhiếc, nửa cuối cùng còn lại hai người mới tâm bình khí hòa mà nói chuyện.
Cuối cùng Tạ Thời Tân cho ba Đường Trụ một lời hứa hẹn mà ông nghĩ cũng không dám nghĩ, thật sự làm ba Đường Trụ có hơi khiếp sợ, tuy là cuối cùng ba Đường Trụ không nhận lấy, cũng biết từ chối lời hứa hẹn này sẽ là một tổn thất đáng tiếc, nhưng ông có thể cảm nhận được thành ý từ người thanh niên này.
Thật ra trước cả đêm nay, ba Đường Trụ đã biết sự tồn tại của Tạ Thời Tân.
Mấy năm nay Đường Trụ ở thành phố A, không phải ông chẳng quan tâm, đôi khi cũng sẽ gọi người lén tìm hiểu.
Mà một tháng nay, chuyện Tạ Thời Tân với Đường Trụ, tùy tiện lướt tin tức thành phố A là có thể nhìn thấy, căn bản chẳng cần cố tình đi tra.
Bởi vì chuyện của em trai, Đường Nghĩa Hòa tự nhiên sẽ không hi vọng con mình sẽ có quan hệ gì với Tạ gia, lúc trước Đường Trụ khăng khăng đến công ty Tạ Thời Tân làm việc, Đường Nghĩa Hòa lập tức nghĩ đến bộ dạng Đường Lê Hách trước kia.
Bây giờ thì hay rồi, còn yêu đương với Tạ Thời Tân.
Nhưng mà ông tưởng rằng thằng con cứng đầu kia sẽ lén mang Tạ Thời Tân về nhà, không ngờ Tạ Thời Tân sẽ tự mình đến trước, mà còn là gạt Đường Trụ đến đây.
Tự đưa đến cửa, trước tiên ông phải mắng thằng cha nó một trận, sướng rồi nói sau.
Theo ông điều tra, Tạ Thời Tân cũng không phải là loại người mắng không cãi lại, nhưng một phút rồi một phút qua đi, Tạ Thời Tân vẫn không nói câu nào.
Đường Nghĩa Hòa cũng dần dần cảm thấy mình quá đáng.
Ông khụ một tiếng: "Tuy rằng không có tư cách gì, nhưng chuyện đó, mẹ cậu gần đây có khỏe không?"
Tạ Thời Tân gật đầu: "Bà ấy rất khỏe."
Đường Nghĩa lại khụ một chút: "Khỏe thì tốt, em tôi năm đó xác thật có lỗi với bà ấy."
Lúc này Tạ Thời Tân nói: "Quả thật là vậy."
Đường Nghĩa Hòa khó được mà sững người một chút, khí thế cũng bị dập tắt.
Thật ra ba Đường Trụ cũng biết, chuyện trước kia, em trai mình cũng là bên có lỗi, mà hai đứa nhỏ bọn họ cũng không liên quan gì đến chuyện này, bây giờ vật đổi sao dời, giận chó đánh mèo lên người con trai người ta cũng không phải đạo.
Mấy năm nay, mẹ Đường Trụ lén gọi điện thoại với Đường Trụ, ông biết hết.
"Chuyện hai đứa là chuyện của hai đứa, gia trưởng hai nhà hẳn là không cần gặp mặt, cậu cũng đừng mang A Trụ đến gặp cha cậu." Đường Nghĩa Hòa nói."
Vốn dĩ Tạ Thời Tân cũng không định để hai bên gia trưởng gặp mặt nhau, mẹ anh cũng không muốn gặp người bên Đường gia, hai bên gặp bọn trẻ là được.
"Dạ."
Đường Nghĩa Hòa khụ một tiếng: "Biết rồi". Bây giờ, ông mới uống ly trà của Tạ Thời Tân dâng: "Lát nữa đi xử lý vết thương đi, lúc nãy không cẩn thận."
Tạ Thời Tân: "Không sao, vết thương nhỏ thôi."
Kết thúc buổi gặp mặt với ba Đường Trụ, tâm trạng Tạ Thời Tân không tốt lắm cũng không tính là quá kém.
Nhưng sau khi ra tới, thấy bộ dạng Tiểu Bình lúc la lúc rống, vậy mà anh thật sự bị chọc vui vẻ,
Cuối cùng, anh vẫn nghe Tiểu Bình nói, đến phòng khám xử lý vết thương.
Mà vị trợ lý Tiểu Bình của anh, ở phòng khám nhìn chằm chằm Tạ Thời Tân ngồi nghiêm túc trên ghế để bác sĩ thoa thuốc, trong lòng rất vui mừng.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy mình gần đây càng lúc càng gà mẹ, đặc biệt là sau khi Tạ tổng và Đường Trụ bên nhau, cậu cứ sợ Tạ tổng làm gì đó không tốt, Đường Trụ sẽ không vui.
Đầu óc Tạ tổng thật sự rất thông minh, nhưng trên phương diện tình cảm thật sự rất ngoo ngok.
Vẫn phải nhờ cậu nói lúc lên xe, vết thương của ngài mà không xử lý kịp thời, sau này sẽ để lại sẹo, lỡ như Đường Trụ bị ngài dọa sợ thì sao, Tạ Thời Tân mới bằng lòng đến phòng khám.
Tiểu Bình đột nhiên cảm thấy đem Đường Trụ ra làm cái cớ để dùng rất tốt, vì thế sau khi Tạ Thời Tân dán thuốc song, Tiểu Bình lại nói: "Lát nữa bác sĩ nói gì anh cũng phải nhớ kỹ nha, anh về nhà rồi chắc Đường Trụ cũng sẽ hỏi anh đó."
Tạ Thời Tân quay đầu khó hiểu nhìn Tiểu Bình, tựa như cảm thấy kỳ quái, muốn nói gì đó, nhưng lại nói không ra kỳ quá chỗ nào.
Chính là loại cảm thấy đi nhà trẻ đó đó.
Trở về khách sạn cũng đã khuya rồi, Tạ Thời Tân vừa đóng cửa lại, điện thoại trên tay đã nhấn gọi đi.
Bên kia chờ đến tiếng tút dừng hẳn vẫn không có ai nhận, Tạ Thời Tân nhíu mày, thay đổi dãy số, gọi cho chú Trần.
Chú Trần gần như là nhận cuộc gọi của Tạ Thời Tân ngay lập tức.
"Cậu Tạ." Chú Trần nói.
Tạ Thời Tân hỏi: "Em ấy ngủ rồi sao?"
Chú Trần: "Vẫn chưa, đang chơi game với cậu Triệu trên lầu."
Tạ Thời Tân lại hỏi: "Không mang di động sao?"
Chú Trần: "Mang theo, tôi cũng ở đây."
Tạ Thời Tân: "..."
Anh còn tưởng rằng bởi vì Đường Trụ ngủ rồi mới không nhận điện thoại.
Sau đó lại tưởng bởi vì không mang điện thoại nên mới không nhận điện thoại.
Vì thế Tạ Thời Tân lại hỏi: "Chuông di động có phải tắt rồi không?"
Chú Trần xấu hổ cười một tiếng: "Không có tắt."
Tạ Thời Tân: "..."
Ok.
Hiểu rồi.
Là vì chơi game high quá nên không nhận điện thoại của anh.
"Cần tôi đưa điện thoại cho cậu ấy không?" Chú Trần bên kia nói.
Tạ Thời Tân: "Đưa cho em ấy."
Có lẽ do chú Trần mở loa ngoài, kế tiếp, quả nhiên Tạ Thời Tân nghe được tiếng máy chơi game.
Là phòng chơi game lầu 3, mấy ngày nay Đường Trụ cũng đánh mấy ván với anh, ban đầu thao tác của anh không quá rành, nhưng Đường Trụ rất kiên nhẫn, anh cũng dần dần lên tay.
"Hả? Sao thế?" Đầu điện thoại bên kia, Đường Trụ hỏi.
Tạ Thời Tân: "Đang chơi game với Triệu Miểu sao?"
Đường Trụ: "Đúng vậy."
Tạ Thời Tân: "Chơi trò nào?"
Đường Trụ: "Trò mà chơi cùng anh đó, cậu ấy chơi tiếp phần của anh."
Tạ Thời Tân dừng một chút: "Cái gì?"
Đường Trụ cười: "Bọn em qua được 5 cửa rồi, nhưng mà mấy cửa sau càng lúc càng khó, chờ anh về chúng ta chơi tiếp."
Tạ Thời Tân nhắm mắt một lát, mới nói: "Đây là trò chơi của anh với em."
Bên kia Đường Trụ đột nhiên hô lên một tiếng, sau đó anh nghe được tiếng hoan hô của Triệu Miểu, Đường Trụ nói với anh: "Tạ Thời Tân, bọn em lại qua thêm một cửa nữa!"
Tạ Thời Tân: "..."
Vừa rồi đúng là Đường Trụ đang chiến đấu kịch liệt nên mới không nhận cuộc gọi của Tạ Thời Tân, lúc này một ván game kết thúc, cậu đặt gamepad xuống, tắt điều khiển từ xa, dùng tay ra hiệu cho Triệu Miểu, một mình ra ngoài ban công.
"Sao thế?" Đường Trụ hỏi Tạ Thời Tân: "Tan tầm rồi sao?"
Giọng điệu của Tạ Thời Tân không tốt lắm: "Tan tầm."
Đường Trụ: "Bây giờ mới tan tầm à, sắp đến 12 giờ rồi, có mệt không?"
Tạ Thời Tân: "Tàm tạm."
Đường Trụ hì một tiếng: "Vậy anh có nhớ em không?" Không đợi Tạ Thời Tân trả lời, Đường Trụ lại nói: "Cả buổi tối em đều nhớ anh."
Tạ Thời Tân vừa tức vừa buồn cười: "Em còn biết nhớ đến anh à?"
Một buổi tối, sáu cửa, nhớ vậy đó hả?
"Nhớ nhớ," Có lẽ Đường Trụ đoán được Tạ Thời Tân nghĩ gì đó: "Sợ làm phiền anh làm việc mới không gọi điện thoại cho anh mà."
Tạ Thời Tân: "Tin nhắn cũng không thèm gửi?"
Đường Trụ: "Hì hì."
Tạ Thời Tân: "Hì hì."
Đường Trụ cười ha hả: "Ha ha ha ha bắt chước em làm gì."
Tạ Thời Tân: "Buổi tối phải ngủ sớm một chút, cũng nên đi ngủ rồi."
Đường Trụ: "Biết rồi."
Tạ Thời Tân: "Chú Trần sẽ chuẩn bị phòng cho Triệu Miểu, em đừng có ngủ với cậu ta."
Vốn dĩ Đường Trụ cũng không quen ngủ với người khác, nhưng nếu Tạ Thời Tân đã nói như vậy, cậu không thể, đúng không?
"Hả?" Đường Trụ nén cười: "Tại sao dạ?"
Tạ Thời Tân: "Không được chính là không được."
Đường Trụ ò một tiếng: "Nhưng đã nói là sẽ ngủ chung với nhau rồi."
Tạ Thời Tân: "Không được, không thể ngủ trên giường của chúng ta."
Đường Trụ đùa đùa nút thắt trên quần áo: "Bọn em có thể đến phòng cho khách ngủ mà."
Tạ Thời Tân: "... Không được, em chỉ có thể ngủ cùng với anh thôi."
Đường Trụ chọc anh cũng tương đối rồi, không ngoan cố nữa, cậu cười cười: "Biết rồi, tự mình ngủ với mình vậy."
"Tốt, đi ngủ đi, sáng mai anh sẽ về ngay." Tạ Thời Tân nói.
Đường Trụ: "Được, vậy anh hôn em một cái đi."
Tạ Thời Tân khó hiểu: "Làm sao hôn được?"
Đường Trụ: "Anh chụt một cái."
Tạ Thời Tân phát ra âm thanh kỳ kỳ quái quái: "Chụt."
Đường Trụ: "Ha ha ha ha ha ha ha ha, được rồi, ngủ ngon."
Tạ Thời Tân cũng cười: "Ngủ ngon."
Cúp điện thoại xong đi vào, chú Trần đã dọn dẹp đồ xong, Triệu Miểu cũng dựa vào ghế chơi di động.
"Nói lén lút gì đó, còn không cho chúng tôi nghe?" Triệu Miểu cười nói với Đường Trụ.
Đường Trụ lúc lắc đầu: "Lời ngon tiếng ngọt thoy."
Triệu Miểu tặc lưỡi một tiếng: "Đúng là không thể gặp những người đang yêu đương cuồng nhiệt như mấy người, quá thương tâm," Sau đó Triệu Miểu lại hỏi: "Chuyện hắn đi làm kia thuận lợi không?"
Đường Trụ lắc đầu: "Không hỏi, chắc là thuận lợi, từ giọng anh ấy nghe ra tâm trạng cũng không tệ lắm." Đường Trụ nói xong ưỡn ngực kiêu ngạo: "Tạ Thời Tân là ai chứ!"
Triệu Miểu bất đắc dĩ lặp lại câu Đường Trụ nói: "Tạ Thời Tân là ai chứ."
Đường Trụ cười: "Làm gì đó!"
Triệu Miểu: "Đi ngủ, buồn ngủ lắm rồi."
Đường Trụ trả điện thoại cho chú Trần, xuống lầu cùng Triệu Miểu: "Hình như cậu cũng không ghét Tạ Thời Tân lắm?"
Triệu Miểu: "Tớ có nhỏ mọn thế sao? Tàm tạm là đủ rồi."
Đường Trụ haizz một tiếng: "Mấy ngày trước anh ấy còn nói với tớ, nói người bên tớ không ai thích anh ấy hết."
Triệu Miểu cười ra tiếng: "Hắn cũng biết à?"
Đường Trụ: "Đang cố gắng đó, nhưng mà A Trạch hình như cũng tiếp nhận rồi, ai đó cũng