Hôm nay Nolan nhận được khoản thu nhập đầu tiên trong đời, cậu vô cùng suиɠ sướиɠ, hôn bẹp một cái lên mặt Sở Mộc Tự.
Sở Mộc Tự bị làm phiền nhưng không tức giận, anh lấy ngón tay đẩy Nolan ra, giọng điệu dịu dàng: "Có gì muốn mua thì mua luôn đi. Nếu không đủ thì tìm anh lấy thêm tiền."
"Cái gì cũng được ư?"
"Đồ cấm hoặc mấy thứ kỳ quái thì không được."
Nolan ngồi xuống bên cạnh anh, xoắn xuýt nâng cằm suy nghĩ một lúc, đột nhiên hiểu ra.
"Em nghĩ ra sẽ mua gì rồi."
"Em muốn mua gì?" Sở Mộc Tự hứng thú quay đầu nhìn cậu.
Nolan chạy vào phòng lục lọi một lúc, cầm theo thẻ ngân hàng, trịnh trọng đặt trên tay Sở Mộc Tự, nói: "Em muốn mua anh một ngày."
"... Đây là trào lưu gì vậy?"
Con người luôn luôn hối hận về những gì mình đã làm, ví dụ như lúc gây gổ quên không lấy tuyệt chiêu của mình ra, ví dụ như trước mặt người mình thích luôn nói những câu ngu ngốc, ví dụ như người yêu nói ra lời yêu cầu vô lý nhưng lại đồng ý không nghĩ ngợi gì.
Hai tiếng sau, người môi giới đứng đầu ngồi trong phòng làm việc của mình và bắt đầu hối hận vì lúc đó nhận thẻ ngân hàng của Nolan.
Là người mua Sở Mộc Tự một ngày Nolan chân chính ngẩng đầu ưỡn ngực đi loanh quanh dò xét phòng làm việc của anh.
Vì phòng ngừa Nolan làm ra hành vi không kịp ngăn lại, Sở Mộc Tự yên lặng khóa cửa ra vào.
"Em đến lâu như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên vào phòng làm việc của anh." Nolan đánh giá vật trưng bày trong phòng làm việc của Sở Mộc Tự, không vui nói.
Đối với Sở Mộc Tự, văn phòng không phải địa điểm làm việc chủ yếu, trừ những công tác bắt buộc phải làm ở đây, Sở Mộc Tự lại yêu thích viện khảo sát thực địa hơn.
"Còn học được cách bắt bẻ rồi." Sở Mộc Tự nhéo mặt cậu, "Chơi với đám Kim Nguyên kia đừng có học ba cái thói xấu của bọn họ."
"Anh không thích nhóm người Kim Nguyên đó sao?" Nolan nhìn anh hỏi.
"Anh không thích đám ẻo lả tính đàn bà đó." Sở Mộc Tự nói.
"Nhưng trước đây anh cũng chọn Thích Xuyên, Thích Xuyên còn xinh đẹp hơn phụ nữ." Giọng điệu Nolan chua chát.
"Ăn dấm chua nhiều như vậy, em không sợ biến thành dấm cá Tây hồ à." Sở Mộc Tự dở khóc dở cười, anh để Nolan ngồi trên ghế, nghiêm túc giải thích cho cậu: "Anh chưa từng yêu cậu ta, anh và cậu ta ở cùng một chỗ vì cho rằng cậu ta đã cứu sống mình, không phải là động tâm."
Nolan kéo Sở Mộc Tự ngồi lên đùi mình, vùi mặt vào gáy anh, âm thanh mềm mại: "Vậy em thì sao? Anh có ở bên cạnh em vì em đã cứu anh không?"
Nhiệt độ từ người phía sau truyền tới, Sở Mộc Tự cảm nhận được sự bất an của cậu, xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Còn không bằng em nói là vì bát cháo khó ăn kia anh mới quyết định sống với em."
"Rất khó ăn sao?" Nolan ngẩng đầu lên.
"Bỏ quá nhiều muối, miếng gừng cắt thô như chiếc đũa, em nghĩ sao?"
"Nhưng anh đã ăn hết mà?" Nolan thất bại nói: "Lần sau em sẽ ra ngoài mua bữa sáng cho anh nhé?"
"Đâu có giống nhau, anh không thích ăn đồ mua ở bên ngoài." Sở Mộc Tự nhéo cậu.
Nolan được người yêu gián tiếp bày tỏ, tâm trạng suиɠ sướиɠ muốn bay lên trời, toàn bộ thế giới như biến thành màu hồng, cảm giác thỏa mãn bùng nổ.
Thấy Nolan như con cún lớn dính người ôm lấy anh cọ tới cọ lui, Sở Mộc Tự hỏi: "Em dùng tiền mua anh một ngày vì muốn ở phòng làm việc ôm nhau nói chuyện như vậy à?"
"Hả?" Bây giờ Nolan mới nhớ tới chính sự, "Đương nhiên là làm một số việc mà bình thường không tiện làm nha."
Sở Mộc Tự cứng người, mặt đỏ bừng, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh không đứng đắn, anh nhìn chiếc bàn rắn chắc trong phòng làm việc, nghĩ thầm đồ ngốc này lại học xấu.
Sở Mộc Tự cảm thấy cổ họng khô khốc, hỏi: "Em muốn làm gì?"
"Ở trong phòng làm việc còn có thể làm gì?" Nolan bày ra vẻ mặt đứng đắn, "Đương nhiên là thanh tra giám sát công việc của anh rồi, mau đem những danh sách tài liệu kia ra đây."
"..."
Trước mặt là xấp tài liệu cá nhân của người mẫu, có tạp chí, thông báo, nội dung quảng cáo, tuyên bố chính thức, tất cả tập trung ở chỗ Sở Mộc Tự để anh kiểm tra kĩ càng.
Sở Mộc Tự âm thầm cắn răng, suy nghĩ hương diễm tan thành mây khói, anh rút một tập tài liệu từ chồng giấy trước mắt ra.
"Haizz"
Nolan còn thực sự mở từng quyển ra, nghiêm túc đọc.
Sở Mộc Tự buồn chán ngồi bên cạnh tiếp cậu, những tài liệu này anh đã xem qua vô số lần, có gì hay ho đâu chứ?
Nolan đột nhiên a một tiếng, chỉ vào bức ảnh, tức giận nói: "Em biết ngay sẽ có ảnh chụp thế này mà."
Tập tài liệu Nolan đang cầm là quảng cáo đồ lót của Tôn Dật Linh, trong hình, cậu ta khẽ cắn môi dưới, ánh mắt mê hoặc, ngoài chiếc qυầи ɭóŧ tam giác nhỏ ra thì không mảnh vải che thân, tư thế lười biếng trêu chọc lòng người.
Sở Mộc Tự đột nhiên không hiểu nguyên nhân Nolan tức giận, hỏi: "Bức ảnh này biểu hiện rất tốt, em không thích sao?"
Nolan bất mãn, "Đương nhiên không thích. Tại sao anh có thể xem hình ảnh gợϊ ȶìиɦ của người đàn ông khác như vậy?" Cậu cúi sát khuôn mặt Sở Mộc Tự, giọng điệu bá đạo: "Muốn nhìn cũng chỉ được nhìn em thôi.
Công việc thị sát kết thúc, Nolan kéo tay Sở Mộc Tự rời đi dưới con mắt hiếu kì của mọi người.
"Tiếp theo đi đâu?" Sở Mộc Tự thắt dây an toàn, hoàn toàn nhập vai một ngày làm tài xế của Nolan.
"Trung tâm thương mại đi, đồ em đặt bây giờ có thể đi lấy rồi." Nolan mỉm cười thần bí với anh.
Một lần nữa đến trung tâm thương mại, Sở Mộc Tự có cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Đã bốn tháng trôi qua, lần thứ hai cùng một người đi tới chỗ này, hơn nữa người này bây giờ còn trở thành người yêu mình.
Vẫn là địa điểm cũ, người cũng là người cũ. Nữ nhân viên cửa hàng đồ trang sức tiếp đón bọn họ, khuôn mặt mỉm