"Cậu tên gì?"
Sở Mộc Tự đứng đối diện Nolan, một tay cắm trong túi quần, vẻ mặt bất cần đời.
"Em là Nolan." Nolan chậm rãi đáp lại, ánh mắt chặt chẽ dính lên người khiến cậu ngày đêm nhớ mong, nhưng đáng tiếc thái độ người này không chút gợn sóng, hiển nhiên là quên cậu mất rồi.
Sở Mộc Tự vừa lòng gật đầu, âm thầm nhớ cái tên này. Ngoại hình và chiều cao của Nolan đều đạt tiêu chuẩn tuyển người mẫu của anh, thậm chí vượt quá mong đợi, nếu dạy dỗ tốt chính là một cây hái ra tiền.
Anh hỏi Nolan: "Công ty chúng tôi muốn kí hợp đồng với cậu, cậu muốn làm việc với tôi hay Edwin?"
Edwin trợn trừng mắt, tức giận nói: "Excuse me, bảo bối nhỏ này là tôi tìm ra cơ mà?"
"Đến lúc nào cậu mới có thể sửa thói nói chuyện Trung – Anh lẫn lộn lại mang nặng khẩu âm tiếng Pháp như vậy? Nghe đau cả tai." Sở Mộc Tự hoàn toàn không sợ ánh mắt như lưỡi dao sắc bén của Edwin, một đường thẳng tắp tới bên cạnh Nolan, cầm lấy bản hợp đồng vừa in, kí tên của mình một bên, "Edwin cũng là người môi giới giỏi, nhưng ở công ty này, tôi mới là át chủ bài."
Thái độ nói chuyện kiêu ngạo này vẫn giống như năm năm trước, Nolan tiếp nhận hợp đồng, trong đôi mắt tràn ngập vui sướng thỏa mãn.
"Hợp đồng này là tôi yêu cầu in ra, OK??" Edwin tức giận phồng lỗ mũi.
"Hờ, nhưng bên trên không hề có tên cậu." Sở Mộc Tự nhìn về phía Nolan cao hơn anh nửa cái đầu: "Ký không?"
"Ký." Nolan trả lời không cần suy nghĩ, khỏe miệng nhếch cao, hai má lúm ẩn hiện.
Edwin không dám tin vào mắt mình, lông mày dựng đứng, nhìn thấy gương mặt vô hại của Nolan lại không nỡ chửi tục, chỉ có thể ôn tồn giảng đạo, "Người này nam nữ đều ăn, là thứ bại hoại, không tốt lành gì, cậu ký hợp đồng cùng anh ta khác nào thỏ chui vào hang rắn."
"Nam nữ đều ăn?" Nolan nhíu mày, trên mặt hiện lên vài phần lo lắng.
Sở Mộc Tự bật cười, nhấc một sợi tóc dài của Nolan lên, "Yên tâm, tôi chưa bao giờ ra tay với cây hái tiền của mình."
Nolan nghe xong không khỏi buồn bã hơn.
Thật vất vả mới tìm được người năm đó câu cậu lên, tâm tâm niệm niệm thích người ta năm năm, kết quả người ta không những không nhớ mình, còn nói rằng tuy nam nữ đều ăn nhưng tuyệt đối không xuống tay với mình. Cái này sao có thể chấp nhận được?
Nếu Sở Mộc Tự chạy theo người khác, cậu đổi hai cái chân này chẳng phải vô ích sao?
Lúc Nolan cầm chiếc bút xoay bảy tám vòng rồi kí tên xuống, Edwin đã nổi giận đùng đùng bỏ đi, trước khi ra khỏi phòng còn đóng cửa rầm một tiếng động trời.
Sở Mộc Tự đưa hợp đồng cho nhân viên công tác, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, hất cằm nói với Nolan, "Đi theo tôi."
Thang máy tới tầng hầm thứ 2, Sở Mộc Tự mở khóa một chiếc xe Maserati màu đỏ, để Nolan ngồi ở ghế phụ, hướng phía trước mà đi. Anh chăm chú quan sát tình hình giao thông, không quay đầu về phía Nolan: "Vốn nên dẫn cậu đi một vòng công ty làm quen chút, nhưng tôi còn có việc, chỉ có thể đưa cậu đi cùng."
Nolan vâng dạ đáp lời, thân thể cao lớn ngồi trong buồng xe dường như có chút chật chội, cậu co chân dài lên, ánh mắt ướŧ áŧ chưa từng rời khỏi Sở Mộc Tự một phút nào, giống chú chó nhỏ bị vứt bỏ nhiều năm bây giờ mới tìm thấy chủ nhân.
Sở Mộc Tự không thay đổi so với năm năm trước bọn họ gặp nhau, vẫn là nụ cười kiêu ngạo đó, giọng nói đùa cợt bất cần đời. Lần thứ hai gặp lại người tìm kiếm bao lâu, Nolan cảm thấy quá khứ một lần nữa sống dậy.
"Anh không nhớ em sao?" Nolan dè dặt hỏi anh, "Trước đây chúng ta từng gặp nhau trên đảo Kha Già."
"Đảo Kha Già? Cũng có khả năng, trước đây tôi thường tới đó nghỉ phép." Sở Mộc Tự không quá để tâm mà suy nghĩ lại, nhưng không có chút ấn tượng nào. Hàng năm không thiếu người mẫu vô danh thấy người sang bắt quàng làm họ, từ câu chuyện của những người kia, không gặp gỡ một ngàn cũng đến tám trăm lần, anh đã sớm cảm thấy bình thường.
"Là năm năm trước... Thời điểm anh câu cá trên bờ biển, chúng ta đã nói chuyện rất nhiều." Nolan muốn nói ra tất cả, khơi gợi lại kí ức của anh, nhưng những lời nhắc nhở của phù thủy nhũ mẫu vang vọng trong đầu, buộc cậu nuốt những lời còn lại vào bụng.
"A." Ngón tay Sở Mộc Tự nhẹ nhàng gõ vô lăng, nhíu mày, "Có một số việc tôi không còn nhớ rõ, trước đây thời điểm đi lướt sóng gặp tai nạn hôn mê hơn một tuần, sau khi tỉnh lại mất đi một số kí ức."
Xem ra Sở Mộc Tự thật sự không nhớ rõ cậu. Trái tim Nolan như bị nhấn chìm xuống đáy biển sâu, tâm trạng buồn bã, sự vui sướng khi gặp lại tan biến đi một nửa.
Vốn tưởng rằng chỉ cần uống thuốc nước bỏ đi cái đuôi, lên bờ tìm Sở Mộc Tự là có thể hoàn thành tâm nguyện, bây giờ xem ra cậu đã tự biên tự diễn một vở kịch buồn cười, Sở Mộc Tự tình cờ xuất hiện ở đó, ngay cả trên sân khấu diễn cái nội dung gì cũng không quan tâm.
Buổi hoàng hôn mưa rơi lác đác năm năm trước đó, chẳng lẽ giống như bọt sóng biển tiêu tan đi kí ức của Sở Mộc Tự sao?
Xe dừng tại một tòa biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố.
Đây là phòng làm việc của tạp chí X-Art, thời điểm Sở Mộc Tự dẫn Nolan đẩy cửa phòng hóa trang đi vào, Tôn Dật Linh đang cầm điếu thuốc, mặc áo tắm ngồi trên ghế, quát mắng trợ lý thợ chụp ảnh cúi đầu đứng bên cạnh.
"Mấy bức ảnh các người chụp là thứ rác rưởi gì? Lãng phí cả buổi chiều của tôi, nhìn xem có tấm nào dùng được không?"
Tôn Dật Linh hít một hơi thuốc lá, nhả khói trắng khiến cả phòng làm việc chìm trong mùi thuốc khó chịu. Cậu ta nhướng mày, lời nói cay nghiệt tuyệt nhiên không phù hợp chút nào với vẻ bề ngoài thanh cao kiêu ngạo.
Sở Mộc Tự ra hiệu cho Nolan, "Đây là Tôn Dật Linh, người mẫu dưới tay tôi, xem như đàn anh của cậu."
Tôn Dật Linh liếc mắt