Sau khi trở về từ hội nghị ở công ty, có thể thấy tâm trạng Sở Mộc Tự rất tốt.
Một tay bồi dưỡng hai người mẫu mới thuận lợi trình diễn ở tuần lễ thời trang hàng hiệu đỉnh cao, Tôn Dật Linh cũng làm tốt trong mảng diễn xuất, chuẩn bị ra mắt phim mới, thêm nhiều đại ngôn, Sở Mộc Tự kiếm được bộn tiền, giờ có thể kết thúc công tác vất vả để nghỉ ngơi.
Vì an ủi Nolan "mất máu quá nhiều", Sở Mộc Tự ngoại lệ đưa Nolan đi ăn lẩu, hào phòng cho Nolan tự chọn món trong thực đơn.
"Muốn ăn gì thì tùy ý gọi đi."
Nolan nhiều ngày chưa được ăn thịt nhanh chóng chọn thịt bò, thịt viên, gan ngỗng, tôm lăn bột, trong lòng háo hức chờ mong, nhưng trước ánh mắt thị uy của Sở Mộc Tự đành miễn cưỡng gọi thêm rau dưa. Người phục vụ đẩy một xe đồ ăn đến, đĩa thịt lớn nhỏ bày nghiêm chỉnh trên mặt bàn.
Sở Mộc Tự thả thịt bò vào nồi lẩu, miếng thịt gặp nước nóng chuyển màu cuộn tròn lại, Sở Mộc Tự gắp miếng thịt nóng vào bát Nolan, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không tốt
"Ăn xong bữa này đến lượt cậu nỗ lực kiếm tiền."
"Khụ khụ khục..." Nolan bị sặc.
Mỗi ngày khi kết thúc công việc, lượng cơm hai người ăn rất lớn, một bát lại một bát không thể dừng.
Ăn được một lúc, điện thoại di động Sở Mộc Tự đặt trên bàn đột nhiên rung lên, bên trên hiện tên phó tổng giám đốc. Dù không tình nguyện nhưng Sở Mộc Tự vẫn bỏ bát xuống nghe điện thoại.
"Này, tiểu Sở, ngày mai BLIZZER tổ chức tiệc rượu, cậu nhớ dẫn người đến tham gia." Phó tổng giám đốc phụ trách chuyên môn giao nhiệm vụ cho anh.
"Có danh sách khách mời không vậy?" Sở Mộc Tự nuốt miếng tôm trong miệng.
"Tôn Dật Linh chắc rất muốn đi, Xuân Siêu cũng vậy, những người khác cậu tự quyết định đi, tùy ý chọn một hoặc hai người."
Cúp điện thoại, ánh mắt Sở Mộc Tự vô tình rơi vào Nolan ngồi đối diện đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau bữa cơm tối, trong phòng tạo hình.
Nolan bị nhấn ngồi trên ghế xoay, thợ trang điểm có mái tóc màu bạc hà chống eo đứng một bên, nhấc tóc Nolan lên đánh giá: "Màu này thật tốt, không nhìn ra chút vết tích đã nhuộm."
Nolan nhìn cây kéo trong tay thợ trang điểm, cả người nổi da gà, ánh mắt cầu cứu Sở Mộc Tự: "Đây... đây là đang làm gì vậy?"
Sở Mộc Tự vài phần ngả ngớn nâng cằm cậu, đùa giỡn nói: "Ngày mai dẫn cậu tới chỗ tốt, cho nên phải tạo hình thật đẹp mới được."
Thợ trang điểm liếc nhìn bọn họ một cái, che miệng cười: "Biết ngay đây là bạn trai nhỏ của anh mà, yên tâm giao cho tôi, đảm bảo sẽ cho cậu ta tạo hình bùng nổ nhất"
Nolan giật mình, mặt đỏ bừng lên, không biết nên nhìn đi đâu. Sở Mộc Tự ho nhẹ một tiếng giải thích, "Đây là người mẫu mới kí hợp đồng với tôi, cậu đừng nghĩ quá lên."
Thợ trang điểm thật thà thở dài than vãn, "Tôi còn tưởng sau Thích Xuyên anh đã nguyện ý nói chuyện yêu đương rồi."
Sắc mặt Sở Mộc Tự cứng đờ, chọc chọc gáy thợ trang điểm, "Bớt nói nhảm đi được không, lắm miệng như vậy cẩn thận lần sau tôi không đưa người đến nữa."
Thợ trang điểm hừ một tiếng, khi Sở Mộc Tự đi ra ngoài ngồi thì lại đặt sự chú ý lên Nolan, cầm tóc cậu đo độ dài.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Nolan yên lặng nhớ cái tên Thích Xuyên, cậu ngước mắt lên nhìn thợ trang điểm, vẻ mặt ham học hỏi: "Thích Xuyên là ai vậy?"
"Còn có thể là ai, bạn trai cũ của Sở Mộc Tự đấy." Thợ trang điểm dửng dưng trả lời, thấy Sở Mộc Tự không chú ý tới bên này, anh ta cúi đầu tám chuyện với Nolan, "Sắp được hai năm rồi, chưa thấy anh ấy nói chuyện yêu đương với ai, không biết chừng còn thương nhớ người cũ đấy."
Nolan ồ một tiếng, tâm trạng vui vẻ bị dìm xuống đáy vực.
Hóa ra trong năm năm không gặp cậu, anh đã trải qua một mối tình, còn chia tay lưu luyến không thể quên.
Một chút tủi thân ban đầu dần dần khống chế tâm trạng, kéo khóe miệng cậu rũ xuống. Toàn bộ quá trình cậu không hề nhìn hình ảnh mình trong gương, tâm tư đặt hết lên cái tên Thích Xuyên, ngay cả lúc tạo hình xong cũng không chú ý mọi người nói gì, cứ thế theo Sở Mộc Tự trở về.
Nằm trên giường, tâm trạng Nolan rầu rĩ, không có cách nào nuốt xuống cũng không có cách nào nhả ra, làm cho cậu không thở nổi. Cậu muốn lấy ốc biển ra nói chuyện với Noah, nhưng lại không biết bắt đầu kể từ đâu, cơn buồn ngủ kéo tới, cậu phiền chán ôm ốc biển ngủ.
Sở Mộc Tự muốn đưa Nolan đi dự tiệc rượu do nhãn hiệu đứng đầu trong ngành đứng ra tổ chức, bà chủ tên là Chu Tuyết, tổng biên tập của tạp chí BLIZZER. Những người tới tham gia tiệc rượu đều có tiếng tăm trong giới, Nolan mới đến đương nhiên không gây chú ý, Sở Mộc Tự mang cậu tới để ra mắt làm quen.
Thành thục như Tôn Dật Linh không cần Sở Mộc Tự đi cùng mới có chỗ đứng trong tiệc rượu này, nhưng Nolan là lần đầu tiên, mọi hành vi, cử chỉ, lời nói đều phải chú ý cẩn thận.
"Nhìn thấy người phụ nữ đang hút thuốc ở đằng kia không? Cô ấy tên là Jean, hiện tại là nhiếp ảnh gia hàng đầu, nếu một lát có thể nói chuyện với cô ấy thì đừng gọi sai tên."
Sở Mộc Tự cầm một ly rượu, vẻ mặt bình thản đi bên cạnh truyền thụ kinh nghiệm cho Nolan.
Nolan mặc một bộ âu phục, đeo kính mắt không tròng, cả người toát ra dáng vẻ cổ điển. Tóc vẫn giữ nguyên màu xanh lam ban đầu, chỉ chỉnh sửa độ dài một chút, những sợi tóc tung xõa tự nhiên làm tăng hiệu quả tạo hình.
Cậu nhấp một ngụm cocktail, nghe Sở Mộc Tự nói mà gật gật đầu, nghiêm túc nhận thức những người anh nhắc tới.
"Ai da, đây chẳng phải là Sở công tử sao." Một người người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ rượu chạm vai Sở Mộc Tự, chọc chọc vào má anh, "Đã lâu không gặp."
Sở Mộc Tự nhíu mày, cụng ly với cô ta, uống rượu xong cười đùa nói: "Mỹ nhân càng ngày càng xinh đẹp, đại ngôn gần nhất kiếm được không ít nhỉ?"
Người đẹp cười cười: "Giờ còn biết dẻo miệng, lần trước đáp ứng hẹn hò cùng em, quay đi quay lại đã lặn mất tăm."
Sở Mộc Tự không thấy quẫn bách, rất tự nhiên nắm tay người phụ nữ, hôn một cái lên mu bàn tay, không đứng đắn trả lời: "Lần sau nhất định sẽ chuẩn bị cho em bữa tối có champagne, nến và hoa hồng đỏ."
Người phụ nữ bị chọc cho vui vẻ, phất tay đi tới đối tượng khác.
Toàn bộ quá trình Nolan giống