CHƯƠNG 19
Editor: Claret
Beta: Lemon
Thư Nam Chúc mặc một chiếc áo choàng đỏ rực, tóc dài buộc cao, sau lưng áo thêu một con diều hâu sinh động như thật.
Hắn nhắm mắt lại, khuôn mặt hiện lên trước mắt hắn không phải khuôn mặt thản nhiên trước sau như một, mà là một khuôn mặt cười giảo hoạt.
……
“Rơi vào tay cô, ca ca tốt à, ngươi muốn chết thế nào?”
Một năm trước, Thư Nam Chúc bị Thư Ngưng Vũ tính kế, trong một lần hành động, hắn rơi vào tay Thư Ngưng Vũ.
Từ trước đến giờ hắn luôn ghét người huynh đệ cùng cha khác mẹ này, rõ ràng Thư Ngưng Vũ không có chỗ nào mạnh hơn hắn, chỉ vì lúc sinh ra có dị tượng, vì được Tô gia chống lưng nên dễ dàng có được tất cả những gì Thư Nam Vũ muốn dễ như trở bàn tay.
Thư Ngưng Vũ cầm ngọc bội trên trường kiếm, làm trò trước mặt Thư Nam Chúc, nàng chậm rãi rút kiếm ra: “Nếu cô rơi vào tay ngươi, ngươi sẽ xử lý thế nào?”
Chắc chắn Thư Nam Vũ sẽ đem nàng thiên đao vạn quả, không cho nàng được chết tử tế.
Cuối cùng, Thư Ngưng Vũ cũng chỉ sượt một đường nhẹ nhàng trên mặt hắn, cười giảo hoạt: “Chờ nhị biểu ca tới, cô lại xử trí ngươi.”
Thư Nam Chúc từng thấy bộ dạng lạnh lùng, bộ dạng kiềm chế, bộ dạng phẫn nộ của Thư Ngưng nhưng chưa từng thấy nàng có vẻ mặt hồ ly giảo hoạt đáng yêu.
Đến đêm, Thư Ngưng Vũ được người cứu đi. Người cứu hắn thực ra là người của Thư Ngưng Vũ. Vốn là cùng căn sinh (cùng một cha), Thư Ngưng Vũ cùng không muốn lấy mạng huynh đệ của mình, nhưng nàng phải cho Tô Trú một câu trả lời, lại không thể quang minh chính đại thả người đi, chỉ có thể để thuộc hạ giả mạo người của Thư Nam Chúc, sau đó cứu hắn.
Nửa năm trước, phong thuỷ luân chuyển, Thư Ngưng Vũ rơi vào tay Thư Nam Chúc, Thư Nam Chúc cũng phát hiện thật ra Thư Ngưng Vũ là thân nữ nhi.
Lúc trước, Thư Ngưng Vũ thả Thư Nam Chúc, ngày đó, Thư Nam Chúc cũng không trực tiếp gϊếŧ nàng, mà cho nàng một chưởng, làm nàng trúng độc, sau đó cho người truy sát.
Giờ người ở Đông Cung vẫn là thái tử giả, thực ra trong lòng Thư Nam Chúc hiểu rõ.
Có lẽ Thư Ngưng Vũ đã độc phát thân vong rồi.
Không biết vì sao, trong lòng Thư Nam Chúc rất không cam lòng.
……
Thư Ngưng Vũ thay đổi chỗ ở rất nhanh, nàng ở trong tối, Thư Nam Chúc ngoài sáng, tuy sẽ không đưa Thư Nam Chúc vào chỗ chết được thật nhưng Thư Ngưng Vũ cũng không để hắn yên.
Bất kể như thế nào, Thư Ngưng Vũ đều đứng về phe Tô gia, nếu Thư Nam Chúc lên ngôi, cả Tô gia đều bị diệt. Thuần vương là đường huynh của Thư Ngưng Vũ, cũng là dòng dõi hoàng thất Nam Khâu như nhau, Thuần Vương Phi là đích nữ của Tô gia. Trước khi Thuần Vương phi hạ sinh thế tử, Tô Trú khẳng định sau này sẽ nâng đỡ Thuần Vương thế tử lên ngôi, nên Thư Ngưng Vũ cũng không lo giang sơn của Thư gia bị người khác họ dịch dung nắm giữ.
Lại là một ngày tuyết rơi, Thư Ngưng Vũ ngồi cạnh bếp lò rượu nóng, nàng mặc trang phục đỏ rực, mái tóc dài lấy ngọc quan búi cao, trên mặt hoá trang, nhìn qua bóng người có vẻ sâu xa mấy phần, càng giống một công tử nhẹ nhàng.
Nói thật thì cảm giác trốn tránh này rất nhàn nhã, so với làm thái tử thì tốt hơn nhiều.
Nàng khép hờ mắt, chợt nhớ đến Bùi Cữu. Lâu rồi nàng không gặp hắn, không biết giờ hắn thế nào rồi.
Cửa bị gõ hai lần, giọng nói của Lưu Hán Sơn hơi hoảng hốt: “Thái…Thái tử điện hạ!!!”
Vừa dứt lời, cửa bị người ta đạp văng ra, cả người Lưu Hán Sơn bị đá bay vào, chớp mắt đã bay qua bình phong, gần như xương cốt cả người đều nát vụn.
Gió lạnh thấu xương, hơi lạnh ùa vào, hơi nóng trong lò sưởi bị hơi lạnh cuốn mất rất nhiều, Thư Ngưng Vũ chậm rãi quay đầu lại.
Tô Trú mặc trường bào màu trắng, tóc dài buộc đuôi ngựa cao, áo choàng màu ngân bạch bị gió thổi bay lên, hắn từ trên cao nhìn xuống Thư Ngưng Vũ: “Thái tử.”
Trong nháy mắt, tay chân Thư Ngưng Vũ lạnh buốt.
Lưu Hán Sơn vội vàng bò dậy, quỳ xuống đất không dậy nổi: “Điện hạ, sáng sớm Tô tướng quân đã tới chỗ thần……”
Nàng tin tưởng mức độ trung thành của Lưu Hán Sơn, biết hắn sẽ không chủ động mật báo cho Tô Trú.
Ngón tay gõ gõ mặt bàn gỗ hoa lê, Thư Ngưng Vũ nói: “Ngươi lui ra trước đi, đóng cửa lại.”
Sau khi Lưu Hán Sơn hoảng hốt rời khỏi, Thư Ngưng Vũ rót một ly rượu nóng, ngước mắt cười: “Nhị biểu ca, đừng nóng giận, uống rượu bình tâm đi.”
Tô Trú hừ lạnh một tiếng, túm chặt cổ áo nàng, xách Thư Ngưng Vũ đang bày đặt ra: “Ngồi rồi.”
Tròng mắt Thư Ngưng Vũ hơi xoay